Thời gian đúng là một thứ vô cùng mong manh.
Mấy ngày đã trôi qua.
Không chỉ một lần Khinh Văn tự nhủ với lòng mình không được chìm đắm vào chuyện đó nữa, không chừng theo thời gian tất cả sẽ dần thay đổi, cáithứ tình cảm không nên có ấy sẽ dần dần phai nhạt, thậm chí có thể quênđi.
Nhưng khi nhìn ba chữ mà cô vô tình viết đầy trên nhật ký. Tống KhinhVăn, mày thực sự hết thuốc chữa rồi, lòng tin của mày đã bị phá sản từlâu rồi!
Cô gấp nhật ký lại, tháo kính ra, nhẹ nhàng nhoài ra bàn.
Căn phòng im ắng quá, có thể nghe rõ được tiếng kim đồng hồ đang chạy, đã hai giờ rồi ư?
Nhưng cô không thấy buồn ngủ dù cũng chẳng tỉnh táo cho lắm.
“Đợi chờ càng làm cho người ta mê đắm
Có ai giống như em?
Ai có thể đợi chờ khi người đó không đến?
Yêu anh, em đã học được tất cả
Mùi vị của cô đơn
Một mình cầm ô
Một mình lau nước mắt
Một mình mỏi mệt!”.
Cô nằm dài trên bàn, bên tai văng vẳng lời bài hát của nhóm Nam Quyền Ma Ma, một ca khúc đang rất thịnh hành, khi nghe những lời này, trái timcô không ngừng thổn thức và đau đớn.
Cầm bút trong tay, định bụng làm mấy bài tập trong cuốn tiếng Anh cấpsáu, nhưng chỉ sau mấy phút, cô đã chìm vào giấc ngủ một cách mệt mỏi.
Ngày hôm sau, bị cảm là chuyện tất yếu, sau đó bệnh càng trở nên trầm trọng hơn và phải vào bệnh viện truyền nước.
-“Tiểu Nghệ, cậu xin ông chủ cho mình nghỉ nhé!”.
Khinh Văn nằm dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nhau-viet-cau-chuyen-cua-chung-ta/252336/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.