Anh khẽ rên rỉ, đầu óc trống rỗng, anh mở mắt ra, sao anh vẫn ở trong phòng nhân viên của nhà hàng thế này?
Phạm Như Sênh chau mày, cố gắng nhớ lại.
Hôm qua anh chỉ muốn vào đây nghỉ một chút, rồi lại ngủ quên mất…sau đó như thế nào?
Dường như anh vừa trải qua một giấc mộng dài và đẹp, trong mơ có đôi bàn tay nhỏ bé dịu dàng không ngừng bóp trán anh, ghé vào tai anh thì thầm, nhưng cô ấy đã nói gì? Anh không tài nào nhớ nổi?
Anh nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, cơn sốt đã biến mất.
-“Như Sênh, cậu tỉnh rồi hả!”.
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Như Sênh quay đầu lại,trong đôi mắt đen lay láy hiện rõ sự ngạc nhiên: “Mạt Lạc, sao lại làchị?”.
-“Nếu không thì cậu nghĩ là ai?”. Tay Mạt Lạc đang bê một tô cháo vừanấu chín, dù còn khá xa nhưng đã ngửi thấy mùi thơm nồng, cô tiến lạigần, nhẹ nhàng khép cửa lại, giọng nói có chút oán trách: “Tối hôm quacậu không về nhà, bác lo lắng lắm, sau đó gọi điện cho Tào Châu mới biết cậu bị ốm ở lại đây, vốn bác định qua, nhưng tôi nghĩ sức khỏe của bácđang không được tốt lắm bèn bảo Như Tiêu ở nhà chăm bác và tự mình đến”. Cô bưng bát cháo lại, ngồi xuống ghế: “Nào, ăn cháo đi đã!”.
Như Sênh hơi hoang mang, nói như vậy, thực sự anh chỉ nằm mơ thôi sao?
Giọng nói đó, sự tiếp xúc đó đều là trong giấc mơ của anh sao? Ảo giáccủa anh ư? Anh thừa nhận mình rất ít khi nhầm lẫn như vậy.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nhau-viet-cau-chuyen-cua-chung-ta/252335/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.