Bên kia, Chu Khâm bị Chu phụ mắng máu chó phun đầu*, sự tình sau hoa viên rất nhanh được truyền ra, những người trong yến hội đều đã biết. (*) mắng dữ dội Ngày thường thằng con hỗn trướng này làm cái gì ông cũng đều nhịn, chính là hôm nay là ngày mấy, là cái trường hợp gì, còn không thay đổi bản tính nơi nơi hái hoa ngắt cỏ. Còn ở sau hoa viên cùng người khác đánh nhau, còn đánh không lại một tiểu nam sinh. Nhìn Chu Khâm vẻ mặt đầy thương tích, gãy xương cánh tay, Chu phụ liền hít không thông, uống mấy viên thuốc trợ tim hiệu quả nhanh mới không ngã xuống. Chu phụ cũng không dám ngã xuống thật, sự tình hôm nay còn chưa được giải quyết. Hỗn trướng này chọc ai không chọc, lại cố tình chọc tới người của Cố Tiêu. Chu Khâm vừa mới bị lộng gãy xương bàn tay đã được bác sĩ gia đình của Ôn gia tiếp tế, cũng chỉ cố định đơn giản, bất quá vì để phòng ngừa vạn nhất, muốn cho bọn họ đến bệnh viện kiểm tra lại. Chu Khâm cũng muốn lắm chứ, chỉ là Chu phụ một hai phải lôi gã đi xin lỗi Ngôn Hoài ngay bây giờ, Chu Khâm mười vạn lần không muốn. Cố gia bọn họ Chu gia không thể trêu vào, Cố Tiêu, bọn họ càng không thể trêu vào. Cho nên hiện tại Chu phụ nhất định phải túm tay nhi tử đi tìm Ngôn Hoài xin lỗi, hy vọng có thể làm Ngôn Hoài tắt hỏa*, chỉ cần có thể được Ngôn Hoài tha thứ, Cố Tiêu lúc đó mới có thể hạ hỏa, ông mới có thể thỉnh cầu Cố thị không cần đối phó bọn họ. (*) gần nghĩa với bớt giận Cố tình Chu Khâm cứng đầu nói: "Con không đi!" Gã đã xin lỗi, vì cái gì còn muốn gã xin lỗi lần nữa. Cánh tay gã hiện tại đau muốn chết, gã muốn đến bệnh viện nhìn xem. "Mày nói cái gì!" Chu phụ thiếu chút nữa muốn cầm lấy cái ly trên bàn ném về hướng Chu Khâm, "Không đi cũng phải đi! Mày muốn nhìn Chu gia chúng ta phá sản sao! Mày trước kia chọc bao nhiêu phiền toái, tao đều có thể giải quyết cho mày, đó là bởi vì Chu gia chúng ta trên đỉnh đầu thế lực." "Nếu đã không có thành ý xin lỗi, mày cho rằng mày là cái gì? Mày còn có thể giống như trước ăn nhậu chơi bời sao, chính mày tự ngẫm lại, muốn đi xin lỗi hay không! Còn muốn thân phận Chu thiếu gia hay không! Đừng nói mày phải đi xin lỗi, bây giờ xin lỗi cũng chưa chắc nhân gia* nhất định sẽ tha thứ cho mày!" (*) Ở đây nói đến NH Chu phụ càng nói càng sinh khí, "Ngày mai tao đem mày đưa ra nước ngoài, tránh xa mấy thằng bạn cẩu tạp chủng kia đi, tránh gặp rắc rối, mang đến phiền toái cho Chu gia, khi nào biết sai rồi thì lại trở về!" Vì thế Chu Khâm mang một cánh tay gãy bị Chu phụ lôi kéo đi tìm Ngôn Hoài xin lỗi. Thật vất vả mới nghe được Ngôn Hoài ở nơi nào, đến nơi lại bị Vương Khải ngăn cản. Chu phụ cười làm lành nói: "Phiền toái ngài có thể nói cho Cố tổng, chúng tôi tới hướng Ngôn tiên sinh xin lỗi, vừa rồi tiểu nhi không hiểu chuyện, ngộ thương Ngôn tiên sinh, cho nên hai cha con chúng tôi cố ý hướng Ngôn tiên sinh xin lỗi." Chu phụ khi nào ở trước mặt một bảo tiêu ăn nói khép nép như vậy, nếu không phải nhi tử gây họa, ông cả đời sẽ không hèn mọn như vậy. Vương Khải bởi vì giữ thân phận, ở bên ngoài đều là một gương mặt lạnh nhạt vô tình, "Cố tổng không ở đây." Chu phụ lại cười: "Có thể để chúng tôi gặp Ngôn tiên sinh không? Chúng tôi không có ý khác, chính là cố ý hướng Ngôn tiên sinh xin lỗi, phiền toái ngài châm chước một chút đi." Vương Khải: "Thỉnh hai vị chờ một chút, tôi đi vào hỏi Ngôn tiên sinh một chút." Vương Khải gõ cửa, đi vào, hướng Ngôn Hoài nói chuyện này. Ngôn Hoài nghĩ nghĩ, "Tôi nghĩ nên hỏi Tiêu ca trước." Nếu chỉ là một mình Chu Khâm tới, không có vấn đề, thế nhưng còn có thêm Chu phụ, cậu không thể tự quyết định, muốn hỏi ý tứ Cố Tiêu trước. Cố Tiêu tất nhiên hiểu rõ hơn cậu rất nhiều, đương nhiên cũng biết cách đối phó với tình huống này, chỉ là thấy như không thấy. Vương Khải cũng có ý tứ này, lại không nghĩ Ngôn Hoài nói ra trước, ánh mắt nhìn về phía Ngôn Hoài càng nhiều thêm vài phần khen ngợi cùng thưởng thức. Cũng không uổng công Cố tổng đào tim đào phổi đối cậu như vậy. Cố Tiêu ở trong điện thoại nghe Vương Khải nói đơn giản sự tình, sau đó để Vương Khải đem điện thoại đưa tới tay Ngôn Hoài. Ngôn Hoài tiếp nhận, liền nghe thấy Cố Tiêu ôn nhu nói, "Em chờ tôi vài phút, tôi lập tức quay lại, trước khi tôi trở lại, không cần nhìn bọn họ, biết không?" Ngôn Hoài ngoan ngoãn gật gật đầu, lúc này mới nhận ra, Cố Tiêu căn bản là nhìn không được, cho nên ừ một tiếng, "Tiêu ca, vậy anh mau trở lại." Cậu không hề biết ngữ khí này giống như đang làm nũng chút nào. Cố Tiêu ở đầu bên kia điện thoại cười khẽ một tiếng, bên này điện thoại, Ngôn Hoài cảm thấy thanh âm này phảng phất nằm ở bên tai cậu mà cười, toàn thân tê dại. Vương Khải đi ra ngoài, phụ tử* Chu gia vội vàng tiến lên, "Thế nào, Ngôn tiên sinh bằng lòng gặp chúng tôi sao?" (*) cha con Vương Khải, "Cố tổng lập tức trở về, làm phiền hai vị chờ một chút." Dưới lầu, hai người Ngôn Sơn Huy cùng Lương Uyển Lệ đắm chìm trong không khí bị mọi người khen tặng đủ kiểu. Chợt nghe thấy người nhỏ giọng kinh hô một tiếng, "Kia không phải Cố Tiêu sao?" Xa xa nhìn qua, Cố Tiêu hình như là từ trong phòng Ôn lão gia đi ra, bên cạnh còn có Ôn Tử Hàm, hai người sóng vai không biết đang nói cái gì. Sau đó Cố Tiêu liền đi tới hướng này. Cố Tiêu khí chất xuất chúng, trên người bao phủ một loại ngữ khí khiến người khác phải kính sợ. Đại khái là khó tràng trên người hắn quá mạnh, đi qua nơi nào nơi đó một mảnh lặng ngắt như tờ, thời điểm đi ngang qua Ngôn Sơn Huy, Ngôn Sơn Huy cả đêm đều đắm chìm trong những lời khen tặng, có chút nhẹ nhàng thản nhiên, thế mà lại có ảo giác mình chính là nhạc phụ Cố Tiêu, muốn tiến lên cùng Cố Tiêu nói chuyện. Nhưng Cố Tiêu giống như phảng phất không nhìn thấy ông ta, mắt nhìn thẳng lướt qua người Ngôn Sơn Huy, lên lầu. Ngôn Sơn Huy đứng ở nơi đó tràn đầy xấu hổ.[Tự kiếm quần đội lẹ đi nà, khum ai rảnh mà cho đâu =]] Chuyện này hết thảy người xung quanh đều thấy. Đều ở đó buồn bực, Cố Tiêu như thế nào lại đối Ngôn Sơn Huy như vậy, đối xử với nhạc phụ chính mình thật thất lễ? Bất quá nghĩ lại cũng không kỳ quái, Cố Tiêu chính là có tính cách như vậy. Bất quá, Ngôn Hoài đích xác là Cố Tiêu chính miệng thừa nhận, điểm này không sai được. Cho nên cùng Ngôn Sơn Huy giao hảo khẳng định cũng không sai được. Cố Tiêu lên lầu, Chu phụ ở trên lầu chờ lâu vội vàng túm nhi tử đang ôm cái tay kia tiến lên, "Cố tổng." Cố Tiêu ừ một tiếng, từ bên người hai người đi qua, Chu gia phụ tử đứng ngốc tại chỗ, không biết nên theo sau hay vẫn là không theo sau. Bởi vì bọn họ từ trên mặt Cố Tiêu nhìn không ra có ý tứ gì. Cố Tiêu vừa mở cửa liền thấy Ngôn Hoài đang nằm nhoài trên giường chơi game, hắn phản ứng thực mau, chạy nhanh đem cửa đóng lại. Bị ngăn cách ở ngoài cửa phụ tử Chu Khâm: "......???" Ngôn Hoài mông đầy đặn nằm nhoài trên giường, hiện ra một độ cong duyên dáng, bên hông sụp xuống, một bàn tay là có thể hoàn toàn bao trùm lấy vòng eo, còn có đôi chân đẹp thon dài, nhìn không có sai sót gì. Tư thế này thật là...... Người trên giường đắm chìm trong trò chơi chơi, không biết có người vào được phòng, còn đang nhắc nhở đồng đội trong game, "Tiểu Kiều, cậu chú ý một chút, cẩn thận lỡ đâu kẻ địch đang ở sau bụi cỏ." Tiểu Kiều trong trò chơi là một em gái, vừa nghe thanh âm đồng đội nhà mình dễ nghe như vậy, cũng mở giọng nói, "Tiểu ca ca, mau tới cứu em." Ngôn Hoài: "Cậu tránh ở trong tháp đừng cử động, tôi lập tức liền tới, hai ta cùng nhau đánh thích khách*." (*) Ờm...thật sự thì tôi cũng không biết NH đang chơi game gì nên cầu các cao nhân cho ý kiến nha Tiểu Kiều dùng thanh âm ngọt ngào: "Cảm ơn tiểu ca ca, anh thật tốt, tiểu ca ca, chúng ta thêm bạn tốt đi, chút nữa chơi cùng nhau?" Cố Tiêu nhỏ giọng đi đến phía sau Ngôn Hoài: Ân??? [Liên tưởng thấy anh nhà giống ma dễ sợ] Có người kêu cậu là tiểu ca ca? Tiểu không lương tâm còn đáp ứng rồi? Dường như tâm hữu linh tê*, Ngôn Hoài cảm giác phía sau có người, vừa thấy là Cố Tiêu, vội vàng đứng dậy, "Tiêu ca, anh đã trở lại?" (*) trong câu "Tâm hữu linh tê nhất điểm thông": những người có lòng sẽ mang suy nghĩ giống nhau. Tương tự như câu "tâm linh tương thông" nhưng thường được dùng trong mối quan hệ tình yêu Tầm mắt Cố Tiêu vẫn luôn dán lên màn hình trò chơi, Ngôn Hoài cười hắc hắc, giơ di động lên, "Em đợi anh nên có chút nhàm chán......" Cố Tiêu: "Có nữ sinh kêu em bằng tiểu ca ca? Chút nữa còn cùng nhau thêm bạn tốt?" Ngôn Hoài vội vàng giải thích: "Ca ca, này chỉ là trò chơi, ai cũng đều kêu tiểu ca ca, không có ý khác." Không phải chứ, chỉ có như vậy Cố Tiêu cũng ăn dấm a, Ngôn Hoài vội vàng rời khỏi trò chơi, vì thế các đồng đội trong trò chơi trơ mắt nhìn vị đồng đội nhà mình đứng ở dưới tháp bất động như núi mà treo máy. Cố Tiêu ngồi xuống, hôn hôn cái trán Ngôn Hoài, "Phụ tử Chu gia ở bên ngoài, em muốn gặp bọn họ không?" Ngôn Hoài: "Em nghe ca ca." Dù sao cậu cũng không có bị tổn hại gì. Cố Tiêu: "Để cho bọn họ xin lỗi em, được không." Ngôn Hoài đương nhiên nói được. Thời điểm cha con Chu Khâm bị Vương Khải mời vào, Cố Tiêu cùng Ngôn Hoài ngồi ở trên sô pha, còn nắm một bàn tay Ngôn Hoài. Chu phụ chạy nhanh ấn đầu Chu Khâm trước, "Vị này chính là Ngôn tiên sinh đi, hôm nay là nhi tử tôi không biết, mạo phạm ngài, tôi cố ý kêu nó lại đây hướng ngài xin lỗi." Chu phụ đem Chu Khâm đẩy lên phía trước một chút. Chu Khâm treo một cánh tay bị thương, người hai mươi mấy tuổi phải hướng một nam sinh không đến mười chín tuổi xin lỗi, phi thường mất mặt, nhưng dù mất mặt cũng không có cách nào, nếu chọc giận Cố Tiêu, Chu gia bọn họ liền phải sống trong cảnh không có ngày lành. Mặt mũi cùng tôn nghiêm ở trước mặt tiền tài quyền thế tính là cái gì. Chu Khâm khom lưng thật sâu, cứng miệng nói, "Ngôn tiên sinh, thực xin lỗi, tôi hôm nay uống say, nói hươu nói vượn, còn quấy rầy ngài, vọng đại nhân không chấp tiểu nhân, thỉnh cầu ngài tha thứ cho tôi." Ngôn Hoài nhìn nhìn Cố Tiêu, người sau không nói gì, chỉ là tiếp tục nhéo ngón tay cậu chơi, Ngôn Hoài cũng liền không nói lời nào. Chu phụ ở một bên mở miệng: "Cố tổng, ngày mai tôi sẽ cho tên tiểu tử thúi này ra ngoại quốc hảo hảo tỉnh lại, không đến ba bốn năm tuyệt không để nó trở về, ngài xem......" Chu phụ luôn thương nhất đứa con trai này, trước mắt thế nhưng đem nhi tử đưa ra ngoại quốc đi, cũng coi như là bỏ gốc vốn. Chu phụ quyết tâm, "Cố tổng, về phương án hợp tác của Chu thị tập đoàn cùng Cố Thị tập đoàn, Chu thị chúng tôi cam tâm tình nguyện chịu thiệt hại 10%." 10%, đó là một số tiền không nhỏ. Cố Tiêu nhìn về phía Ngôn Hoài: "Em nói đi?" Ngôn Hoài: "Vậy như vậy đi, ca ca, em đói bụng, chúng ta về nhà đi." Cố Tiêu sủng nịch cười, "Hảo, chúng ta về nhà." Chu phụ: "Kia...Cố tổng, không có việc gì nói, chúng tôi......" Cố Tiêu: "Hai người tự nhiên." Chu phụ: "Cảm ơn Cố tổng." Ý tứ này chính là sẽ không nhằm vào Chu thị bọn họ, tuy rằng nhi tử bị đưa ra nước ngoài, Chu thị ăn một ít mệt, nhưng tốt xấu gì cũng bảo vệ được Chu thị. Tiệc mừng thọ của Ôn lão gia tử còn chưa bắt đầu, Cố Tiêu mang theo Ngôn Hoài rời Ôn gia trang viên. Hai người không có về nhà, mà là đi tới một nhà hàng. Phải về nhà ăn, vẫn là yêu cầu một ít thời gian nấu cơm, Cố Tiêu sợ Ngôn Hoài bị đói, cho nên liền trực tiếp dẫn cậu đến nhà hàng. Buổi tối Lý Sâm rốt cuộc gọi điện thoại trước dò hỏi chuyện đêm nay. Tìm nhiều cơ hội như vậy cũng không có nói được cho Lý Sâm, hiện tại y đã biết, Ngôn Hoài cũng liền trực tiếp nói cho y. Đương nhiên không có nói cho y là bởi vì xung hỉ nên Cố gia mới cùng Ngôn gia liên hôn. Lý Sâm hỏi: "Đó là chuyện khi nào a?" Ngôn Hoài: "Trước mấy hôm khai giảng đi." Vậy là xong. Lý Sâm: "Hắn đối với cậu có tốt không, ai cũng nói Cố Tiêu hung ác nham hiểm, cậu không có bị khi dễ đi." Ngôn Hoài: "Tiêu ca rất tốt, đối tớ cũng thực hảo." Lý Sâm ở trong điện thoại chần chờ một hồi, "Có một chuyện cũng không biết có nên nói cho cậu hay không, tớ cũng là từ trong yến hội nghe được, nói Cố Tiêu trước kia có thầm mến ai đó, hình như là vẫn luôn tìm người đó, cho nên, tớ lo lắng cho cậu......" Ngôn Hoài minh bạch Lý Sâm ý tứ, nở nụ cười, "Không phải đâu, đều ở thời đại nào rồi còn tin tưởng cái gì bạch nguyệt quang linh tinh a, đồn đãi như vậy cậu cũng tin a." Cậu tin Cố Tiêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]