Chuyển ngữ: Aki
Chỉnh sửa: Mọt, Diên
Lão còn chưa lẩm bẩm xong thì nghe người bán tranh nói: “Sau khi Chu tiên sinh qua đời, bức ‘Chùa Vân Sơn’…”
Lão sửng sốt quay đầu hỏi Lâm Tử Nghiên: “Hắn mới nói gì thế?”
Giang Tự Hành trả lời thay y: “Hắn nói Chu Di mất rồi.”
“Ngươi mới chết!” Lão già tiến lên mắng, “Cơm có thể ăn lung tung nhưng lời không thể nói bậy bạ!”
Người nọ nhìn lão, không phục nói: “Ta không nói bậy bạ, Chu tiên sinh qua đời hồi đầu năm rồi, mọi người đều biết.”
Mấy người trước sạp tranh cũng gật đầu, có phần đau lòng.
“Nói bậy!” Lão tức giận, “Vậy tại sao ta không biết?!”
“Do kiến thức ngươi nông cạn, còn trách ai?” Người nọ mất kiên nhẫn phất phất tay, đuổi lão đi, “Không mua thì đi đi, đừng làm ảnh hưởng chuyện làm ăn của ta.”
Lão trợn mắt, há mồm nói: “Tranh của ngươi là giả!”
Người kia nhất thời nóng nảy, “Nói bậy gì đó?! Đây chính là bút tích của Chu tiên sinh!”
“Vớ vẩn!” Lão già nói, “Tiểu Nghiên nhà ta dùng chân vẽ còn đẹp hơn.”
Giang Tự Hành quay sang hỏi Lâm Tử Nghiên: “Ngươi biết vẽ bằng chân luôn à?”
Lâm Tử Nghiên: “…” Ta không biết gì hết.
“Lão già này, cố ý phá đám phải không?!” Người bán tranh vén tay áo lên, tức giận nói, “Nếu còn không đi thì đừng trách ta không khách khí!”
Lão già im lặng một lát rồi bỗng nhiên lật đổ quầy tranh, đoạn kéo Lâm Tử Nghiên chạy, “Tiểu Nghiên, đi mau!”
Giang Tự Hành: “…”
“Đứng lại!” Người nọ bị hất quầy tranh, giận đến xanh mặt, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nguoi-chung-ao/1175964/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.