Chuyển ngữ: Chanh 
Chỉnh sửa: Mọt, Diên 
Giang Tự Hành sững sờ, quay đầu lại nhìn thì không có ai sau lưng, “Hái hoa tặc cái gì?” 
Đáy mắt Lâm Tử Nghiên còn vương chút nước, ngơ ngác giơ tay chỉ chỉ hắn. 
Khoé miệng Giang Tự Hành giật giật, nhéo mặt y nói: “Lúc nào rồi mà còn nói điên nói khùng thế hả?” 
Hắn chỉ cho rằng Lâm Tử Nghiên đùa hắn, cũng không nghĩ nhiều, nhéo nhéo đôi má gầy của y, cau mày nói: “Tại sao lại gầy đi rồi? Lão già kia ngược đãi ngươi à?” 
Lâm Tử Nghiên sững sờ nhìn hắn, nghĩ thầm, có phải là ta nên… Hô bắt trộm không nhỉ? 
Nhưng mà y há miệng rồi lại không gọi người được. 
Hình như y rất tủi thân, tủi thân đến mức khi nhìn thấy người này thì chỉ muốn ôm hắn khóc một hồi. 
“Sao vậy?” Giang Tự Hành thấy hốc mắt y đỏ lên, vội hỏi: “Không sao, đừng sợ…” 
Lâm Tử Nghiên chợt đẩy hắn ra, nói lắp: “Ngươi, có phải ngươi… Cởi… Cởi quần áo ta không?” 
Thái dương Giang Tự Hành giật giật, đang yên đang lành lại lôi chuyện cũ ra nói làm gì? 
“Là ta sai.” Hắn bất đắc dĩ nói: “Đi ra ngoài lại nói, cùng lắm thì ta cũng cho ngươi cởi…” 
Không biết Lâm Tử Nghiên lại nghĩ đến điều gì, đỏ mặt tức giận nói: “Dâm tặc!” 
Giang Tự Hành: “…” 
“Nói bậy bạ gì đó?” Giang Tự Hành sống hơn hai mươi nồi bánh chưng rồi giờ mới bị người ta chửi “dâm tặc”, nghe mà tức: “Hôm nay ngươi sao thế?” Sao mà cứ hái hoa tặc với dâm tặc? Ta chọc giận gì ngươi? 
Lâm Tử Nghiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nguoi-chung-ao/1175939/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.