Chuyển ngữ: Chanh 
Chỉnh sửa: Mọt, Sắc 
Cởi quần áo? Cũng không biết Kế Vô Chước nghĩ đến điều gì, tức giận nắm lấy cổ tay Lâm Tử Nghiên, "Ngươi và tiểu tử kia có quan hệ gì?" 
"Đau…" Lâm Tử Nghiên giãy cổ tay nói: "Buông ra!" 
Kế Vô Chước dần hoà hoãn lại, thầm nghĩ mình bị tức đến hồ đồ rồi, Lâm Tử Nghiên gần như đã quên hết mọi chuyện, sao có thể nhớ rõ y và tên họ Giang kia có quan hệ gì được. 
Sớm biết như vậy thì nên một chưởng đánh chết tên oắt con kia. 
Ông ta buông tay Lâm Tử Nghiên, cả giận nói: "Người nọ là một tên hái hoa tặc, nếu thấy hắn thì cứ dùng gậy đánh chết là được." 
"Hái… Hái hoa tặc?" Trong đầu Lâm Tử Nghiên bỗng dưng hiện ra cảnh Giang Tự Hành tự tay cởi đồ y, mặt lập tức đỏ lên, lắp bắp nói: "Vậy… Ta… Có phải là..." 
Thái dương Kế Vô Chước giật thình thịch, tay nắm chặt đến mức run rẩy. 
Ngươi đỏ mặt cái gì? Ngươi nên hận không thể lóc xương tên dâm tặc kia mới đúng. 
"Chớ suy nghĩ nhiều." Kế Vô Chước nhịn tức đi ra ngoài. "Xuống giường rửa mặt, theo ta tới sảnh trước." 
Ông ta nghĩ, không nên như thế. Thuốc này có tác dụng mạnh, người thường uống hai ba chén là quên hết sạch. Lâm Tử Nghiên đã uống tận năm chén, sao còn sót lại ký ức được? 
Nếu uống tiếp thì sợ là thần trí cũng không rõ nữa. 
Ông ta trầm mặc thật lâu, cuối cùng thở dài một hơi. 
Lâm Tử Nghiên nhìn Kế Vô Chước đi ra ngoài mới buông chăn ra, vuốt vuốt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nguoi-chung-ao/1175938/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.