Dường như không nghĩ tới Thẩm Thính sẽ nói sự thật, đối phương cố tình lấy lý do như vậy khiến
người khác khó phản bác, sắc mặt Trương Diệc Tuyền đơ ra, rất nhanh phản ứng lại, mỉm cười cầm tay
Chung Chỉ Ý, nói: "Chồng, anh xem, thầy Thẩm đối với chị Kim Tích vô cùng ân cần, anh nên học hỏi
anh ấy."
Chung Chỉ Ý cười ha ha: "Được, anh nhất định sẽ học tập thầy Thẩm." Khúc Kim Tích không rõ hai
người này kẻ hát người khen, nhưng người tới là khách, mời người ta vào nhà chính là đạo lý đãi
khách cơ bản.
"Hai người muốn uống cà phê hay trà?" Cô nói: "Thầy Thẩm mang ở nước ngoài về một ít hạt cà phê về,
tôi thuận tiện lấy cho hai người một chút." "Oa, chị Kim Tích, chị biết pha cà phê sao? Thật lợi
hại!" Trương Diệc Tuyền khoa trương khen gọi, biểu cảm giống như một cô gái biết pha cà phê là
chuyện lớn, khó lường.
Khúc Kim Tích: ". "
"Biết một chút."
"Em nhất định phải thử tay nghề của chị Kim Tích một chút." Trương Diệc Tuyền nói một cách mong
chờ.
Chung Chỉ Ý vội hỏi: "Tôi uống nước là được rồi." Anh ấy có chút ngượng ngùng: "Bình thường, vận
động viên không thể ăn chất có kích thích." Trương Diệc Tuyền vội vàng xoa đầu chính mình, thè
lưỡi: "Ôi, xuýt chút nữa em quên mất, rất xin lỗi chồng."
"Không sao cả." Khúc Kim Tích: ". "
Người khác có quyền thể hiện tình cảm, cô nghĩ vậy.
Cô xoay người đi vào phòng ngủ lấy hạt cà phê, không nghĩ rằng Trương Diệc Tuyền cũng đi theo lên,
cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ngay-ly-hon-voi-dai-lao-toi-bien-nho/1716354/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.