Thành phố M không bằng thủ đô, sân bay được xây dựng trong hiệu khu, rất nhỏ và ít người. Quản lý
của Túc Hướng Địch đã sắp xếp người đến đón anh ta, nên Khúc Kim Tích và anh ta chia tay nhau ở lối
ra.
“Muốn chơi game thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.” Khi chia tay, Túc Hướng Địch mỉm cười vẫy tay
với cô rồi mới xoay người rời đi.
Khúc Kim Tích vốn cho rằng sau khi cô tiết lộ chuyện mình đã kết hôn, có lẽ Túc Hướng Địch sẽ không
để ý đến cô nữa. Nhưng hành động của anh ta nằm ngoài dự liệu của cô, Túc Hướng Địch chỉ ngạc nhiên
một chút, sau đó ngay lập tức chuyển chủ đề, không tiếp tục hỏi thêm nhiều để tránh hai bên cùng
bối rối.
Cô đâu biết rằng Túc Hướng Địch đã dựa vào kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của mình mà nở nụ cười trên
khuôn mặt. Sau khi chia tay Khúc Kim Tích, khuôn mặt đằng sau chiếc khẩu trang sụp đổ, đôi mắt sáng
nhuốm một chút u sầu.
Anh ta không ngừng suy đi nghĩ lại một câu hỏi - làm sao cô có thể kết hôn rồi chứ?
Có phải là bởi vì cô nhìn ra được anh ta cẩn thận dè dặt che giấu tâm tư của mình cho nên mới dùng
cái cớ này để từ chối anh ta?
Nhưng mà anh ta cẩn thận nhớ lại những gì mà mình đã làm, không hề có bất kỳ hành vi nào quá đáng.
Thẩm phán trưởng thần đình đó... Thần Đình, Thẩm Thính.
Túc Hướng Địch đột nhiên cảm thấy có phải là mình quá mẫn cảm rồi hay không.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ngay-ly-hon-voi-dai-lao-toi-bien-nho/1716312/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.