Cửa phòng trang điểm bỗng nhiên bị gõ. “Xin chào thầy Thẩm, tôi là Dụ Đồng.” 
Khúc Kim Tích vừa nghe là Dụ Đồng, theo bản năng liền muốn tránh, nếu như bị anh ta phát hiện mình 
ở trong phòng trang điểm của Thẩm Thính, vậy không biết anh ta sẽ nghĩ như thế nào đây. 
Nhưng mà không gian trong phòng trang điểm lớn như thế, liếc qua là thấy ngay, nếu như cô có muốn 
trốn cũng chẳng có chỗ trốn. 
“Nếu cô là bạn học chung thời đại học với Dụ Đồng, có quen biết nhau thì cô căng thẳng cái gì?” 
Chân mày Thẩm Thính khẽ nhướng lên, hời hợt nói. 
Mỗi lần Khúc Kim Tích ở đây, có ai đó gõ cửa cô cũng chột dạ, hận không thể cách xa anh tám nghìn 
mét, chỉ sợ bị người ta thấy bọn họ ở chung một phòng. 
Khúc Kim Tích: “...” 
Thẩm Thính không để ý tới cô nữa, gật đầu với Tần Tang, sau đó cậu ta ra mở cửa. 
“Trợ lý Tần.” “Anh Dụ.” 
Dụ Đồng vừa vào cửa liền thấy Thẩm Thính đang đứng bên cạnh Khúc Kim Tích, khoảng cách giữa cô và 
Thẩm Thính rất gần, thậm chí còn chưa tới nửa mét, gần như là sát vào nhau. 
Sự khiếp sợ trong mắt Dụ Đồng không che giấu được, cho tới khi đối diện với ánh mắt Thẩm Thính mới 
lấy lại tinh thần, nhưng quên mất phải mở miệng như thế nào. 
Tại sao Khúc Kim Tích lại ở trong phòng trang điểm của Thẩm Thính? Cô tới đây lúc nào? Thẩm Thính 
rất ghét cô, sao hết lần này tới lần khác hai người lại gần nhau như thế? Khúc Kim Tích muốn làm 
cái gì? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ngay-ly-hon-voi-dai-lao-toi-bien-nho/1716262/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.