Trác Hựu Niên cũng không để ý như Phùng Tường Phi nghĩ, khuôn mặt anh điềm tĩnh, giọng nói cũng rất bình thản à một tiếng, sau đó chẳng có phản ứng dư thừa nào.
Người có phản ứng khá lớn lại là Phùng Hảo, cô cảm thấy Trác Hựu Niên quá bình tĩnh, dường như anh đã biết trước có người này, hơn nữa cũng không đáng để anh quan tâm. Cô nhìn sang Phùng Tường Phi, ánh mắt cậu ta hơi trốn tránh, Phùng Hảo nghi ngờ hỏi: “Cậu nói với Hựu Niên?”
Phùng Tường Phi đi qua trốn phía sau Trác Hựu Niên, cười khà khà nói: “Lúc đó em chẳng phải sợ giữa chị và anh rể có mâu thuẫn gì đó, cho nên dọn sạch trước cho chị thôi mà.”
“Cảm ơn cậu.” Phùng Hảo ngược lại không giận, số lần gặp mặt giữa cô và Triệu Chí Hào đếm được trên một bàn tay, vả lại giữa hai người không có gì mập mờ, nếu phải nói có cảm tình nào đó cũng chỉ là Phùng Hảo ghét bỏ và ghê tởm đối với Triệu Chí Hào.
“Vào thôi.” Phùng Hảo liếc Phùng Tường Phi một cái, cô dẫn Trác Hựu Niên hướng về căn nhà thứ nhất, vừa đi vừa nhìn Phùng Hiểu Hiểu được Trác Hựu Niên bế, cô vươn ngón tay chọt gò má của cô bé vì ngủ mà ửng đỏ, “Con bé đã ngủ gần ba tiếng rồi sao còn chưa tỉnh lại? Đoàn Đoàn, trời sáng rồi.”
Trác Hựu Niên có chút bất đắc dĩ bắt lấy ngón tay cô: “Em để con bé ngủ đi.”
“Buổi trưa khẳng định không ngủ cho coi.” Phùng Hảo rút lại ngón tay mình, khi còn muốn nói thì từ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ngam-hoang-hon/1725738/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.