Phùng Hiểu Hiểu gần như dính giường là ngủ. Phùng Hảo ngồi ở bên giường bị con gái túm lấy một bàn tay, phạm vi có thể cử động rất nhỏ.
Cô buồn chán bắt đầu quan sát căn phòng. Tuy rằng bên trong rộng rãi sáng sủa nhưng không có gì để thưởng thức, bởi vì trên ngăn tủ hết sức gọn gàng, gọn gàng đến mức chỉ có bên trái đèn bàn đặt một chiếc đồng hồ báo thức điện tử.
“Người này không thú vị chút nào.” Tuy Phùng Hảo nhẹ giọng chê bai nhưng cô vẫn cảm thấy đây mới là phong cách của Trác Hựu Niên.
Cô ở trong phòng chưa đến mười phút, sau khi xác định Phùng Hiểu Hiểu ngủ say thì đi ra phòng ngủ, xuống lầu tìm Lâm Sảng. Hai người từ tối qua đến giờ cũng chưa nói chuyện nhiều bao nhiêu.
Hai cô ngồi trong cái đình ở vườn hoa trò chuyện, chỉ chốc lát sau bà Trác ngủ trưa xong cũng đi tới cái đình. Hai người không tránh đi, bà Trác mỉm cười lắng nghe còn cùng tán gẫu, ba người trò chuyện rất thoải mái, đến cuối cùng trở thành Phùng Hảo và Lâm Sảng cùng học cắm hoa với bà Trác.
Chừng một tiếng sau, Phùng Hảo lo Phùng Hiểu Hiểu tỉnh lại không thấy mình sẽ khóc, cho nên cô rời khỏi trước. Trước khi đi, bà Trác đưa mắt nhìn lọ hoa cô đã cắm xong nói: “Cháu đặt trong phòng Hựu Niên đi, của cháu tặng nó nhất định sẽ không vứt bỏ.”
Phùng Hảo cảm thấy bà Trác đang chọc mình, nhưng bà Trác nói xong thì cúi đầu cắt một đóa hoa hồng, trông rất nghiêm túc.
Phùng Hảo đành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ngam-hoang-hon/1725721/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.