Hồi còn trẻ, Phùng Hảo từng tưởng tượng người mình thích trông như thế nào. Cô không có tiêu chuẩn cụ thể về chàng trai mình thích, dáng vẻ của bạn trai trong ảo tượng có một điểm duy nhất rõ ràng chính là đẹp. Bởi vậy Lâm Sảng mới kiên quyết tin rằng cô là phái mê sắc đẹp.
Phùng Hảo cảm thấy mê đẹp cũng không đáng xấu hổ, ai không thích con người và sự vật xinh đẹp chứ? Cô chỉ là không che dấu sự yêu thích của mình mà thôi.
Nhưng cho đến khi cô gặp được Trác Hựu Niên, cô chưa từng rung động đối với ai. Trong thời gian đó cô không phải chưa từng gặp được chàng trai đẹp, nhưng đẹp như Trác Hựu Niên, khiến người ta vừa thấy đã cảm mến thì quả thật không có.
Khi đó Phùng Hảo mới biết được hóa ra mình còn là một phái mê sắc đẹp có yêu cầu đặc biệt cao. Nhưng bản thân cô thực ra không có ưu điểm gì đặc biệt, ngược lại có một đống khuyết điểm. Cho nên nếu đổi cảnh tượng gặp nhau, cô và Trác Hựu Niên căn bản là hai loại người không có khả năng xuất hiện chung. Hoặc là nếu lúc trước Trác Hựu Niên không có hiểu lầm, buổi sáng hôm sau bọn họ tỉnh lại, Trác Hựu Niên đền bù cho cô, cho dù bọn họ yêu đương cô cũng chẳng có dũng khí cùng Trác Hựu Niên đi tới kết cục đẹp.
“Đoàn Đoàn thật là phúc tinh của em.” Phùng Hảo lưu luyến cái ôm ấm áp, Trác Hựu Niên không buông cô ra, cô liền mặt dày cuộn tròn trong lòng anh, ôm lấy thắt lưng anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ngam-hoang-hon/1725720/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.