Hạ Tịch trở về nhà, đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày người hầu quay trở lại làm việc. Cô ghé vào một khu chợ gần đó, bước xuống xe trong con mắt trầm trồ của người dân. Ai nấy đều hào hứng mời chào khách hàng giàu có này. Ở phía xa kia, không ai để ý cũng có một chiếc xe khác đỗ ngay đó. Người đàn ông trong xe tháo bỏ kính râm: "Khuôn mặt cũng không đến nỗi. Tại sao phải giấu đi?"
Rồi anh ta bị cắt ngang bởi lời nói của vệ sĩ: "Hàm thiếu gia, đồ cho lão phu nhân đã có rồi." - Tên vệ sĩ vội bước đến, trên tay cầm theo một túi thức ăn và đồ chơi. Bên tay kia đặc biệt nâng niu một con ngựa gỗ nho nhỏ.
Hàm Doãn Khắc gật đầu với vệ sĩ rồi cùng rời đi. Bên kia, Hạ Tịch vào một tiệm quần áo nhìn tồi tàn nhất có thể, lòng thầm tự hỏi bản thân: *Người hầu nhà tên họ Phó đó chắc cũng hay mặc quần áo thường ngày như vậy nhỉ? Lấy một lý do về quê chắc không sao đâu ha.*
Biểu hiện ngốc nghếch này của Hạ Tịch chính là bởi vì trước giờ cô chưa từng vào vai một người hầu. Trong trí tưởng tượng của cô, chỉ những người cùng quẫn lắm mới chấp nhận làm kẻ ăn kẻ ở cho nhà khác.
Với suy nghĩ vô cùng chắc chắn của mình, Hạ Tịch nhanh chóng chọn được một bộ quần áo thường ngày của các bà già. Cô mua nó rồi thay vào, cuối cùng rời khỏi cửa tiệm đó. Nhìn các bà trong chợ cũng ăn mặc giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-muc-tieu-pha-vo-quy-tac/2844327/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.