Sáng sớm hôm sau, trước giờ làm việc khoảng 30 phút, mọi người đều đang vệ sinh cá nhân và thay trang phục hầu gái. Phó Dư Ngôn cũng đã thức dậy, gấp gáp chạy xuống chỗ ở của người hầu, gõ cửa từng phòng:
- "Hạ Tịch! Hạ Tịch, cô mau ra đây!"
Tiểu Hạ thấy bên ngoài náo nhiệt liền đưa đầu ra khỏi cửa, nói nhỏ với Phó thiếu gia: "Hạ Tịch ở trong phòng này, ngài tìm cô ấy có chuyện gì?"
Hắn nghe được thì vội vàng kéo cửa ra. Tiểu Hạ đứng trước mặt hắn, nở ra một nụ cười nhè nhẹ nhưng cũng bị hất ra theo khiến cô ta ngỡ ngàng và vô cùng tức tối. Nhìn thấy Hạ Tịch vẫn đang say giấc trên giường, hắn tiến đến lay thật mạnh người cô:
- "Hạ Tịch, dậy mau, mẹ tôi sắp đến rồi."
Cô nhíu mày, đạp Phó Dư Ngôn ra rồi lại vùi đầu vào gối lẩm bẩm: "Bà đây không có nhu cầu làm thêm giờ..."
Không làm gì được cô, hắn nhấc bổng, vác lên vai mình đưa ra ngoài phòng khách. Hạ Tịch nhận ra vấn đề không ngừng quẫy đạp rồi đấm vào lưng hắn ta: "Ôi trời, thả tôi xuống, chuyện gì vậy chứ!"
- "Im lặng, mẹ tôi trên đường đến đây rồi." - Phó Dư Ngôn giữ chặt cô, đặt mạnh xuống ghế sofa. Rồi hắn nói với thợ trang điểm bên cạnh đã đợi từ lúc nào: "Trang điểm nhẹ cho cô ta, đừng để lồng lộn quá là được."
Người thợ gật đầu rồi bắt tay vào làm việc. Không để ai rảnh rỗi, hắn lại quay ra sau nói với người hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-muc-tieu-pha-vo-quy-tac/2844323/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.