“Chủ tử, Đông Ly quốc trước mắt có 30 vạn bộ binh, mười vạnkỵ binh, chiến lực tuy so với lúc trước mạnh hơn nhiều, nhưng kỵ binh Hoa quốcgấp mấy lần kỵ binh của ta, bộ binh thì càng không cần phải nói rồi, bộ binh đốikỵ binh, vậy cũng chỉ có toi mạng, thuộc hạ đề nghị, hẳn là gia tăng huấn luyệnkỵ binh.”
Lạc Nguyệt Hiên, địa phương Đông Ly Thuần và nhóm phụ tá thảoluận chính sự. Phòng nghị sự rộng rãi, không có bài trí dư thừa, hai bên trên mặttường treo từng dãy vũ khí, chính giữa mặt tường treo địa đồ khổng lồ, dưới bảnđồ, có ghế bành gỗ, đệm lên da hổ dày, Đông Ly Thuần tóc bó mũ vàng, đai ngọcquấn eo ngồi ở bên trên, trong tay hắn cầm nắp sứ, liên tục khuấy động ly tràbưng trong tay.
Phía sau hắn Sở Liên Nhi đứng thẳng, trong tay nàng bưng ấmtrà, tất cung tất kính đứng hầu tại sau lưng Đông Ly Thuần.
Nàng không biết mình vì sao hoàn toàn không nhớ chút nàochuyện xảy ra ngày hôm qua, chỉ biết là nàng đã ngất đi một hồi, ngã xuống đấtmất đi tri giác, tỉnh lại thì, đã phát hiện mình nằm ở trên giường, lúc nàynàng mới phát hiện mình rõ ràng đã tiến vào Lạc Nguyệt Hiên.
Nàng đã từng hỏi qua Đông Ly Thuần, nàng không phải bị bệnhgì, sao có thể vô duyên vô cớ té xỉu.
Đông Ly Thuần trả lời: “Không có bệnh, chỉ là huyết khíkhông đủ mà thôi, ăn bữa tối là được.” Mà làm cho Sở Liên Nhi kỳ quái, nàng rõràng cùng hắn dùng bữa chung, ăn xong bữa tối, hắn lại giữ nàng ở lại Lạc NguyệtHiên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-mua-voi-soi/84335/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.