Nàng len lén vươn tay ra, nắm chăn, thân thể chậm rãi di độngtới phía trước, thật may là buổi tối trước khi ngủ nàng đều có một thói quen,thích đặt một cái ghế để y phục trước giường. Nàng dời thân thể mình đi, nhẹnhàng đụng phải cái băng ghế, nàng hơi yên lòng một chút.
Cách ánh trăng, nàng nhìn thấy cái bóng kia đã lướt qua bìnhphong đi về phía trước giường.
Lòng của nàng nâng thật cao, hai tay siết chặt chăn, túm đếnlòng bàn tay sinh ra mồ hôi cũng không tự biết.
Bóng người kia nhìn người nằm ở trên giường một cái, ngừng tạm,lại đi tới giường, Sở Liên Nhi trừng lớn mắt phượng, chờ hắn vừa kề bên giường,liền bò dậy, chăn đã đắp xuống người nọ. Sau đó nàng xuống giường thật nhanh, cầmlên cái băng ghế bên giường liền đánh mạnh xuống đối phương. Trong miệng đãthét chói tai: “Cứu mạng a, cứu mạng a. . . Bắt thích khách, bắt thích khách. ..”
Sợ hãi, từ bản năng cầu sinh, kích phát ra bản năng của SởLiên Nhi, nàng dùng hết toàn bộ khí lực, ghế gỗ này đều là dùng gỗ lê bền chắclàm thành, đánh vào người không mất nửa cái mạng mới là lạ. Cảm giác tên thíchkhách này thật vô dụng, mới bị nàng đánh hai cái đã gục ở trên mặt đất, Sở LiênNhi gan lớn lên, thật là người không dùng được.
“Cứu mạng a, người mau tới a, bắt thích khách a. . . .” SởLiên Nhi vừa thét chói tai, vừa liều mạng đánh. Rất nhanh, bên ngoài đã vang tớitiếng bước chân, và tiếng đao kiếm ra khỏi vỏ.
“Thế nào? Thích khách ở đâu?” Rất nhanh, một hộp quẹt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-mua-voi-soi/1841622/quyen-3-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.