Ăn xong đồ ăn sáng, Thành Vân rời đi rồi, cảm giác nói khôngra lời, Sở Liên Nhi cảm giác hắn xa cách với mình, trái tim chẳng biết lúc nàođã xông lên mất mác, có loại đau đớn xé rách.
“Tiểu thư, đây là điểm tâm ngươi thích ăn nhất, tại sao ngàimột miếng cũng không ăn?” Xuân Hồng thấy bánh Bảo Linh Lung được bưng lên vẫn bấtđộng ở trong mâm, không khỏi buồn bực, ngày hôm qua Sở Liên Nhi ăn liên tiếp rấtnhiều cái vì sao hôm nay cả ngón tay đều lười động đây?
Sở Liên Nhi ngồi ở trên băng đá vườn hoa nâng cằm lên, nhìnhoa hồng nở tươi trước mắt sững sờ, lười biếng nói: “Còn no bụng lắm, không muốnăn.”
“Nhưng ăn trưa ngài cũng không ăn bao nhiêu nha?” Xuân Hồngcó chút kỳ quái, chung sống hai ngày với Sở Liên Nhi, phát hiện nàng và nữ nhânvô sỉ âm ngoan trong miệng Hoa Dung Dung căn bản không chút dính dáng, thật rathì còn rất dễ hầu hạ, liền từ khi dễ lúc trước biến thành tiếp nhận, lời nóicũng nhiều.
“Không có khẩu vị.” Sở Liên Nhi thẳng thẳng thân thể, thấy mộtcô gái mặc áo đỏ đi về phía mình, không khỏi sửng sốt.
Nữ tử áo đỏ đó Sở Liên Nhi nhận ra, không phải là Hoa DungDung bắt nàng trở lại dọc theo đường đi cũng không cho nàng quả ngon để ăn sao?Chỉ thấy nàng sãi bước đi hướng mình, từ trên cao nhìn xuống nàng, trong ánh mắtmang theo khinh bỉ và ghen tỵ rõ ràng.
“Ta nguyên tưởng rằng chủ tử sẽ hung hăng trừng phạt ngươi,không nghĩ tới. . . .” Nàng nhìn thấy quần áo mùa hè bằng tơ tằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-mua-voi-soi/1841618/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.