Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp từ song cửa sổ bắn tới, một cuộcsống tốt đẹp mà đầy nắng.
Từ đang ngủ say tỉnh lại, Sở Liên Nhi vừa mở mắt ra, hai tayđã theo bản năng sờ sờ bên cạnh, không có một bóng người, trái tim thoáng qua mấtmát nào đó nói không rõ. Thì ra là, tối hôm qua chỉ là mộng mà thôi, một giấc mộngấm áp lại hư vô.
Xuân Hồng tiến vào, tay nàng bưng bồn rửa mặt, bộ dạng khínóng lượn lợ, ánh mắt nàng phức tạp nhìn Sở Liên Nhi một cái, nói: “Tiểu thư tỉnh,công tử đã chờ ở phòng trước.”
Sở Liên Nhi ngước mắt, hỏi: “Thành Vân hắn tối hôm qua, tốihôm qua. . . .”
Giống như nàng đã ngờ tới Sở Liên Nhi sẽ hỏi lên như vậy,Xuân Hồng không đợi nàng nói hết lời, đã đáp: “Tối hôm qua công tử ngủ ở thưphòng.”
Nói không ra khó chịu, thất bại trống không trong lòng, nếunhư thuỷ triều mãnh liệt hung hăng đụng vào trái tim, một loại đau bị xé rách.
Thành Vân, hắn đối với mình rốt cuộc còn có tâm tư gì?
Nàng thật muốn hỏi, rồi lại hỏi không được.
Nàng sợ ngộ nhỡ hỏi, lấy được đáp án nàng lại không thể chịuđựng.
Đi tới phòng khách, Thành Vân đã chờ nàng, nhìn thấy nàng rồi,huớng nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt sáng ngời, khiến cho mặt trời ởchân trời đều phải mất sắc ba phần.
Hắn đứng dậy, lôi kéo nàng ngồi vào bên cạnh: “Dùng bữa xongrồi ta liền dẫn ngươi ra ngoài dạo.”
Trong lòng Sở Liên Nhi vừa động, nàng cắn môi, ánh mắt phứctạp theo dõi hắn: “Thành Vân, ta không muốn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-mua-voi-soi/1841617/quyen-3-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.