Mùa xuân ở Nam Lăng tới đặc biệt trễ, đã tháng ba rồi, thờitiết vẫn rét lạnh, nghe nói thảo nguyên quan ngoại, càng tuyết tai không ngừng,người man tộc trên cả đại thảo nguyên, đã gặp phải khốn cảnh cực hạn.
“Kỳ thật, bỏ qua lãnh khốc khát máu và máu tanh cũng nhữngman nhân (người dã man) này, bọn họ xác thực đáng thương, cả năm vì sinh tồn, đấuđá với ông trời, chiến đấu với người, đánh nhau với vận mệnh. Vì sinh tồn, bọnhọ không thể không cỡi chiến mã, phủ thêm chiến bào, đeo lên cung tiễn, mangtheo đại đao, đi xa ngàn dặm, tấn công nước khác. Bọn họ công thủ xâm lược, giếtngười như ngóe, trả giá tánh mạng một nửa tráng nam, chỉ vì ấm no của cha mẹ vợcon trong nhà mà thôi.”
Trong phòng nghị sự rộng rãi, Sở Liên Nhi ngồi ở dưới tayThành Vân, đối diện tổng chế tam quân Hồ Vĩnh Bình, chậm rãi nói với trên trămtướng sĩ.
Trải qua phương châm chiến lược đặc biệt và dự định đổi nôngSở Liên Nhi nói với Đông Ly Thuần lúc trước đã làm cho những tướng quân dũngmãnh này nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.
Nửa tháng này, từ thảo nguyên phía sau không ngừng truyền đếntin tức sắp hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi của năm nghìn tinh binh xâm nhập mộtmình, làm cho cả tòa quân doanh Nam Lăng đều sôi trào lên.
Thành Vân quyết định thật nhanh, lập tức triệu tập chúng tướng,thương thảo chiến lược kế tiếp. Chúng tướng đều cho rằng, quân đội bên ta đãthành công phá hủy phía sau bọn họ, làm cho quân đội Khắc Mãnh Cáp Nhĩ lâm vàogiữa tuyệt cảnh và hoảng sợ, lòng quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-mua-voi-soi/1841602/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.