“Ngày nào các nàng cũng đến, mẫu hậu có định phong cho các nàng chức danh gì không?” Dung Vũ Ca tò mò hỏi.
“Dung Vũ Ca, càng ngày ngươi càng quá phận rồi đó.” Việc này vốn không phải là chuyện Thái tử phi nên hỏi, Vệ Minh Khê cảnh cáo Dung Vũ Ca.
“Ta chỉ tò mò chút thôi mà.” Dung Vũ Ca nói thầm.
Vệ Minh Khê trừng mắt nhìn Dung Vũ Ca, không phân biệt lớn nhỏ gì cả.
“Thái tử phi, người chải tóc lâu lắm rồi, rốt cuộc người có biết vấn tóc hay không? Không còn thời gian để ngắm nhìn đâu……” Thước Nhi không khách khí hỏi. Xem ra nàng làm không được rồi, nhìn Dung Vũ Ca đem tóc Hoàng hậu hết vấn lên rồi lại thả xuống, vẻ mặt Thước Nhi đầy khinh bỉ.
Gương mặt Dung Vũ Ca càng lúc càng ửng đỏ. Thực tế nàng được hạ nhân hầu hạ đã quen, chỉ biết sơ sơ mấy kiểu tóc đơn giản nhất. Kiểu tóc cung đình phức tạp nàng đúng là không biết, vừa rồi nàng cướp lấy lược làm sao nghĩ được nhiều như vậy. Bất quá tiểu cung nữ này thật sự khiến người ta chán ghét, đâu cần làm xấu mặt người ta như thế, người ta tốt xấu gì cũng đường đường là Thái tử phi, cũng muốn có chút mặt mũi mà.
Kỳ thật vừa rồi Vệ Minh Khê cũng định hỏi Dung Vũ Ca, nhưng nếu hỏi thì có vẻ khiến người ta mất mặt. Mà Vệ Minh Khê cũng rất ít khi làm thế, Thước Nhi thật đúng là tri kỷ, hỏi đúng ngay nghi vấn trong lòng nàng. Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca qua lăng kính, nhìn khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-khuynh/1403024/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.