“Trẫm tối nay sẽ lưu lại bồi tiếp Hoàng hậu, Hoàng hậu đàn cho trẫm nghe một khúc đi!” Cao Hàn nằm lên giường, nhìn cây cổ cầm đặt ở cách đó không xa nói. Hoàng hậu năm đó được xưng là thiên hạ đệ nhất tài nữ, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, mình đã lâu chưa nghe nàng đánh đàn, trong lòng cũng có chút nhớ nhung hoài niệm. 
Vệ Minh Khê ngồi trước đàn cầm, áo choàng rộng thùng thình trải dài một bên thảm, ngón tay thon dài thanh mảnh khẽ lướt qua dây đàn. Sau khi tinh chỉnh dây đàn, nàng ngẩng đầu liếc nhìn Cao Hàn một cái, sau đó chọn ra cầm khúc thích hợp nhất, ôn nhu thư hoãn, là một khúc nhạc có công hiệu thôi miên. 
Cao Hàn xem Vệ Minh Khê đàn, vẻ thanh nhã lộ ra chút trong trẻo như ánh nguyệt quang nhưng khí chất vẫn lạnh lùng như trước. Dường như chỉ có lúc bên cạnh Vệ Minh Khê, Cao Hàn mới có cảm giác thể xác và tinh thần được bình yên. Nên cho dù bất luận hắn nạp bao nhiêu phi tần nhưng những thời điểm mỏi mệt hắn đều sẽ trở về với Vệ Minh Khê. Dù không cần làm gì cả nhưng tâm vẫn thấy an bình, thanh âm tiếng đàn như mơ như thực làm cho Cao Hàn đi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, mí mắt từ từ nhíu lại, Hoàng hậu quả thật luôn biết cách săn sóc. 
Vệ Minh Khê chưa đàn hết ba khúc, Cao Hàn đã ngủ. Vệ Minh Khê bèn ngừng lại, đứng dậy cầm áo khoác lên người Cao Hàn, thê thiếp mới vừa nạp, có lẽ hằng đêm Cao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-khuynh/1403023/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.