Ta vẫn luôn rất để ý, A Nam cất giấu khối ngọc bài này như bảo bối, kiếp trước đã như thế, kiếp này cũng vậy. Chính thứ này đã bao nhiêu lần là chướng ngại vật trong chuyện tình cảm của ta. Nhưng hôm nay nhìn nó cứ như vậy mà rơi vào trong tay ta, quả thật khiến ta có chút khó tin.
Ta vẫn cho rằng, trong khối ngọc bài này có thứ gì đó mà A Nam cực kỳ quý trọng.
Lúc này, A Nam rốt cuộc cũng buông tay, mở bàn tay ra, đặt nó ở trước mặt ta, nàng biết rõ trong lòng ta rất để ý đến thứ này.
Nhưng ta không biết là nàng thật sự buông tay, hay là chỉ vì đang giận dỗi người khác.
Còn có Đặng Hương, trời mới biết hắn đang nghĩ cái gì.
Đối với hai người họ, dù thế nào ta cũng không yên lòng.
Ta vừa dùng sức ở đầu ngón tay, vừa liếc mắt nhìn Đặng Hương.
Đặng Hương cũng đang nhìn ta, chân mày hơi nhíu lại. Người như hắn, chắc là không có việc gì khiến hắn căng thẳng hơn lúc này.
Vẻ mặt như thế khiến cho ta không thể nói được lời nào!
Đầu ngón tay ta vân vê, khối ngọc bài nho nhỏ bay ra ngoài, hướng thẳng tới ngực Đặng Hương. Đặng Hương nhận lấy, chỉ cười với ta một tiếng, sau đó lập tức cất bảo bối kia vào trong ngực. Ta lạnh lùng nhìn hắn, cảm thấy diện mạo tiểu tử kia cực kỳ đáng ghét, tình nghĩa kề vai sát cánh chiến đấu cùng ta vừa rồi lập tức phai nhạt đi rất nhiều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-khuyet/3119836/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.