Trinh thám ta phái đến Phùng phủ, trinh thám ta phái đến phường Trường Xuân, trinh thám phái đến mọi xó xỉnh trong thành Lạc Kinh đều không thu được bất kỳ tin tức nào của A Nam. Giống như là A Nam đã biến mất giữa kinh thành rộng lớn này.
Ta nghiêm lệnh tiếp tục theo dõi những nơi này, không hề buông lỏng chút nào. Đồng thời lại cảm thấy chuyện càng ngày càng mong manh.
Thật ra thì, A Nam không phải là loại người dễ bị người khác bắt cóc hay lừa gạt đi. A Nam thông minh, hơn nữa, mặc dù nàng không biết võ công nhưng trên người luôn mang theo một chút thuốc. Lúc nàng không có biểu cảm gì cũng có thể là chuẩn bị xuống tay với kẻ địch.
Người muốn đánh A Nam nhất định phải có năng lực và bản lĩnh cao cường mới được! Ta thấy Phùng Ký không có bản lĩnh này, Lý Dật cũng còn kém xa.
Huống hồ, hôm nay ta đã sắp xếp nhiều người ở cửa trường thi như vậy, tầng tầng phòng vệ, còn có người của Đặng Vân và thế lực của Đặng Hương tham gia. Dưới mắt nhiều người như vậy, kẻ địch rất khó động đến A Nam.
Trong lòng ta gấp gáp, mang theo một chút mong đợi, cuối cùng ta vẫn cảm thấy chính bản thân A Nam có liên quan đến chuyện này.
Trở lại cung, ta chạy thẳng tới cung Trường Tín.
Bởi vì trời mưa, hoa và cây cảnh trong cung Trường Tín đập vào mắt đều là màu xanh um. Hoa cỏ um tùm, muôn hồng nghìn tía, trước mắt đều là vẻ tràn đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-khuyet/3119823/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.