Nhị ca ở lại, hắn ngồi ở chỗ đó, hai bàn tay to nắm chặt ly rượu nhỏ, dáng vẻ rất buồn cười.
Ta đi xuống, ngồi vào chỗ đối diện hắn.
"Hoàng thượng biết?" Nhị ca buồn buồn nói.
Ta thực sự đang nhìn chằm chằm nhị ca, cho nên cũng lười phủ nhận: "Nên như thế nào thì cứ như thế đó, trẫm biết lúc này nhị ca rất khó xử. Người khác nói gì nhị ca đừng để trong lòng. Trẫm mời nhị ca giám sát khoa thi năm nay chính là để đảm bảo tính công bằng của cuộc thi. Văn võ hai khoa, mười năm mới chờ đến được cơ hội lần này, đã có gần một vạn sĩ tử vào kinh dự thi. Trẫm không cần nghĩ cũng biết là tình hình như thế nào. Nghe nói lữ quán trong kinh đều đã không còn giường trống, kỹ viện miếu tự cũng đều đã chật kín. Những người xin yết kiến các bậc quan viên nhiều đến mức có thể đạp đổ ngưỡng cửa trước nhà. Nhị ca ở đó có muốn cũng không yên được."
Nói đến đây, ta dừng lại.
Nhị ca liền có chút khẩn trương: "Lúc đầu ta thực sự có tiếp đãi vài vị khách, chẳng qua là cảm thấy một mực không gặp cũng không tốt lắm. Huống hồ ta lại thường lui tới uống rượu cùng Đặng tiểu tướng quân. Nhưng về sau hoàng thượng lại tuyên bố muốn ta giám sát kỳ thi mùa xuân năm nay, ta liền biết thiệt hơn, không dám gặp những người đó."
Ta cười: "Cho nên nhị ca đắc tội Phùng đại tướng quân?"
Nhị ca lúng túng: "Chẳng qua là hôm qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-khuyet/3119792/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.