Editor: Nguyễn2
Ta quay người lại, ôm lấy A Nam, "A Nam, ta có chuyện muốn hỏi nàng."
A Nam hơi nghiêng mặt qua, ánh mắt nàng lóe lên ánh sáng rạng rỡ giống như sao trên trời bay vào phòng nhỏ, nàng đặt đầu ngón tay trắng mịn lên trên môi ta, không để cho ta nói, "Nếu trong lòng Hoàng thượng không chắc, hỏi chưa chắc đã rõ. Nếu trong lòng Hoàng thượng đã rõ, cần gì phải để ý người khác như thế nào. Thiếp nợ Mính Hương tiên sinh rất nhiều, ban đầu tiên sinh theo thiếp vào Lạc Kinh, thoáng một cái đã qua bốn năm, hôm nay, thiếp không muốn thiếu nợ nữa." A Nam rũ mi, thu hồi toàn bộ những ánh sao kia vào đáy mắt.
Quả nhiên Đặng Hương đã ở bên A Nam bốn năm, chúng ta đã từng này tuổi, có thể có mấy lần bốn năm! Lời A Nam nói không phải là câu trả lời ta mong muốn, ta cũng không nói được rốt cuộc ta muốn cái gì. Cõi đời này, có lẽ vốn không có gì hoàn mỹ, ta có A Nam, cuộc đời này không ai có thể may mắn hơn ta.
Trái tim của ta hơi đau, một ít nước mắt của A Nam làm ta hồi phục trí nhớ. Ta vốn có ngàn vạn lời muôn nói, mà ta không muốn làm nữ nhân trong ngực ta khóc.
Chúng ta không tiếp tục nói chuyện, lẳng lặng ôm nhau.
A Nam ngủ thiếp đi, lúc A Qua đi vào tắt đèn thì nàng ngủ đã sâu. Nàng ở trong lòng ta, tay nắm thật chặt vạt áo ta, hơi thở nhè nhẹ như tiết tấu kéo dài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-khuyet/3119728/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.