Nghe được tin ta đãtrở về, Lý tể liền tới tìm ta. Làm hại ta phải vội vàng rời xa A Nam.Lúc gần rời đi, ta rút cây tram Ngọc Bích trên đầu A Nam ra cắm trên tóc mình, đem cây trâm Bạch Ngọc của ta đưa cho A Nam.
"Cây trâmBạch Ngọc này bị nàng chơi hồi lâu, trẫm không cần", ta nói. Thừa dịp ANam chưa phục hồi tinh thần, ta quang minh chính đại, tiêu sái chạythẳng ra ngoài.
Lý tể đang quỳ gối ngoài cửa Lưỡng Nghi điện. Hắn tuổi đã lớn, chân lại không tốt, lại quỳ trên sân lạnh như băng, tacũng có chút không đành lòng. Bất quá việc này là hắn sai. Ta cũng không làm được người tốt.
Cung nhân dẫn hắn đến trước mặt ta, hắn nơmnớp lo sợ lại làm bộ muốn quỳ xuống, ta giơ tay lên, có người đem bồđoàn đến đặt ngay dưới đầu gối của hắn. Lý tể vừa vặn quỳ trên bồ đoàn,ta không cho hắn đứng lên, để cho hắn quỳ nói chuyện.
Lý tể dò xét biểu tình của ta, "Lão thần mong Hoàng Thượng thứ tội".
"Thừa tướng có tội gì?", ta cố ý kéo dài giọng. Ta tùy tay cầm lấy một quyểntrục để ở gần khuỷu tay của ta, giả vờ giả vịt chậm rãi mở ra, bộ dángtính tinh tế xem xét. Sau khi mở ra mới phát hiện, thì ra đây là bứctranh ta cùng A Nam vẽ cảnh tuyết trong sân viện của nàng - Tuyết Tìnhđồ.
"Lỗi của thần là không nên gả nữ nhi hai lần, lúc trước là do Cửu vương hướng lão thần nghị hôn". Lý tể cúi đầu, thấp đến nỗi cảngười hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-khuyet/3119689/chuong-55-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.