Ta cưỡi ngựa trên đường cái, vó ngựa đạp lên tuyết trắng, văng lên người đi đường.
Đặng Vân cưỡi ngựa theo sát phía sau ta, miệng liến thoắng không thôi, "Thìra đây là Lạc Kinh, so với Kim Lăng, cũng không có cái gì hơn. Chỉ lànhiều hơn một tầng tuyết so với Kim Lăng mà thôi".
"Đúng là rấtgiống", ta nói, "Trong thành Lạc Kinh cũng có một dòng sông, tên là LạcThủy, vào ngày tết, ở trên sông cũng có trò chơi dân gian, thi đấu thểthao, xiếc ảo thuật, giống như trên sông Tần Hoài, chắc chắn ngươi sẽcảm thấy thân thiết. Ngươi ở lâu sẽ thấy Lạc Kinh rất tốt", ta nói.
Lần này, của hồi môn cũng không chỉ có một mình Đặng Vân đảm đương, hắn còn mang theo ba trăm thiếu niên phương Bắc đến. Hắn chưa nói đây là do phụ thân hắn an bài hay do mưu ý của Tạ Tử Nam. Dù sao, lần này tới đâythanh thế của Đặng Vân rất lớn, xem chừng sẽ làm chấn động Lạc Kinh.
Một khi đã như vậy, ta có ý giật giây để hắn kết giao cùng với mọi người ởđây, đối với việc này, ta cũng không thấy phản cảm. Bởi vì hắn xem nhưcũng là thần tử của ta, đây là cơ hội cho Nam Bắc thống nhất thành mộtnhà, đúng nghĩa chứ không phải nửa vời như hiện nay. Cũng hy vọng nhómthiếu niên sinh cơ bừng bừng, nhiệt huyết sôi trào này sẽ làm cho khôngkhí trầm lặng trong trời đông giá rét ở Lạc Kinh trở nên sôi động mộtchút.
Đến phía dưới cổng thành, ta dừng ngựa lại, hỏi Đặng Vân ởphía sau, "Ngươi muốn về phủ đệ ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-khuyet/3119685/chuong-54-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.