A Nam nháy mắt ra dấu với Đặng Vân.
Đặng Vân hiểu ý, cười cười rút ra cây sáo bên hông, hướng ta chắp tay, "Hoàng Thượng chê cười".
Không đợi ta tỏ thái độ, địch (sáo) khúc vang lên, trên thuyền nhất thời náonhiệt hẳn lên. Đặng Vân tính tình hoạt bát, tấu khúc cũng thập phần vuitươi thanh thoát. Đem không khí nặng nề trước đó trở thành hư không.
A Nam không nhanh không chậm, tiếng đàn chậm rãi hòa tấu với tiếng tiêu của Đặng Vân.
Ta vốn nên hảo hảo thưởng thức hai người bọn họ hợp tấu. Nếu ta là ngườingoài, hoặc là ta rộng lượng một chút, ta còn nên khen hai người mộtcâu: Kim Đồng Ngọc Nữ, lưu thủy tri âm!
Nhưng lúc này, cái gì tacũng nói không nên lời. Thật giống như có người nắm yết hầu của ta, ngay cả giả mù sa mưa tán thưởng một câu cũng nói không được. Cái cảm giácnày cùng với khi bất hòa với A Nam như có cái gì đó đâm mạnh vào tâm của ta. Nàng cùng người khác hòa hợp như vậy, nhưng khi ở cùng ta lại luônkhông được tự nhiên. Điều này ta làm sao mà chịu nổi.
Ta lúc này tâm thần không yên, không thể so với lần trước khi nghe cầm ở Trường Tín cung.
Cầm nghệ của A Nam nhất định là có gì đó rất tuyệt diệu, nàng vừa mới đàn,thì trên những thuyền hoa khác đã bắt đầu phái người lại đây nghe ngóng. Tự nhiên sẽ có người nói chuyện cùng bọn họ. Nhưng ước chừng bọn họkhông tìm được người muốn gặp, cho nên một mực đều chờ ở ngoài.
Tấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-khuyet/3119641/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.