Cánh hoa hồng phấn, nụ hoa xanh ngọc, cả thành đều chìm trong vẻ đẹp của đầu tháng hai, ánh mặt trời dịu dàng đậu trên hoa đào trên đỉnh tường, tô điểm sự kiều diễm đặc trưng của đầu xuân. 
Lại là một năm lễ khai giảng, người trước cổng Quốc Tử Giám đùa nói với nhau, các giám sinh khoác nho phục chắp tay hỏi thăm nhau, luyên thuyên nói về những chuyện thú vị, náo nhiệt không hề kém cạnh năm ngoái. Khương Nhan cùng Nguyễn Ngọc xuống xe ngựa, mang túi sách nặng trịch cùng hành lý trên vai, xoa xoa chiếc cổ ngủ đến đau nhức nói: “Trên đường liên tục mưa to, suýt thì đến trễ. May mà kịp đến lễ khai giảng, nếu không chắc chắn sẽ vì đến trễ mà bị Sầm tư nghiệp đuổi ra Quốc Tử Giám rồi!” 
“A Nhan, quà nhập học ngươi mang theo chưa?” Nguyễn Ngọc biết Khương gia không giàu có, liền dịu giọng nói, “Ta vừa khéo mang nhiều hơn chút, nếu ngươi cần thì có thể chọn vài thứ.” 
“Không cần đâu, ta mang theo rồi!” Khương Nhan vỗ hành lý trên vai mình, “Bốn cuộn lụa gấm, sớm đã chuẩn bị xong rồi.” 
Hai người lướt qua nho sinh qua lại, đứng trên bậc thềm trước cổng, đột nhiên nghe thấy một giọng nói đùa cợt xuyên qua đám người truyền đến, gọi: “Ngọc Hồ Lô!” 
Nụ cười trên môi Nguyễn Ngọc nhạt đi, cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, lộ ra vài phần khẩn trương, không thoải mái. 
Nụ cười trên môi Khương Nhan lạnh đi, xoay người vừa nhìn, liền thấy Tiết Duệ - con trai của Bình Tân hầu cà lơ phất phơ đứng đó, bên cạnh còn đặt vài 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ke-thu-thanh-than/381619/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.