“Nói không rõ là từ lúc nào lại yêu cha con, có lẽ là đôi mắt cô độc trong bão tuyết kia, có lẽ là chiếc diều lay lay sắp rơi xuống trong ngày xuân, cũng có thể là mỗi ngày ông ấy đứng bên ngoài học đường của Lục gia nghe lỏm... Mười tám tuổi năm đó, phụ thân sắp xếp cho ta một mối hôn sự, đối phương là đời sau của sĩ tộc trẻ tuổi, lại sớm nạp bốn phòng thiếp. Lúc ấy, trời đất sập đổ chẳng qua cũng chỉ như thế.”
Nhớ đến chuyện cũ, khóe mắt Khương phu nhân đỏ lên, ươn ướt, dưới sự an ủi không ngừng hồi lâu của Khương tri huyện, bà mới nói tuyết, “Khi ấy cha con chẳng qua là một tú tài, lại dám cả gan đến cầu hôn với phụ thân, hứa trong vòng ba năm sẽ đứng đầu bảng, phong quang đón ta vào cửa. Giống như trong vở kịch vậy, tất cả mọi người đều không tin ông ấy, mẫu thân cho người dùng gậy đuổi hắn ra, ta liền trở thành trò cười của toàn tộc.”
Khương Nhan nghe đến vô cùng tập trung, trong lòng cũng sốt sắng, hỏi: “Sau đó, nương và cha liền chạy trốn cùng nhau?”
Khương phu nhân gật đầu, “Xảy ra chuyện này, mẫu thân đem hôn kì tiến hành trước mấy tháng. Nếu không phải đến bước đường cùng, phàm là có con đường thứ hai để đi, ta và cha con đều sẽ không ra hạ sách này, mang tiếng xấu cả đời cho gia tộc. Phụ thân là một người quật cười, ta sau khi theo cha con rời khỏi nhà nửa tháng, liền nghe thấy tin phụ thân tung tin ta ngã bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ke-thu-thanh-than/381618/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.