Phù Ly từng vô số lần nghĩ đến việc lấy lại nửa khối ngọc của Khương Gia về, muốn chống lại tất cả xiềng xích mà trưởng bối đặt lên người hắn, bao gồm cả hôn ước ấy. 
Nhưng lúc này đây, khi Khương Nhan dâng tận tay nửa khối ngọc khuyết mà hắn mong ước đã lâu, hắn bất ngờ phát hiện ra bản thân không vui vẻ như trong tưởng tượng. Hắn từng cho rằng khối ngọc này chứa đựng toàn bộ tâm kế của Khương gia, mà nay xem ra, vật này dường như cũng không quan trọng như thế... 
Nàng rốt cuộc muốn gì? 
Cảm xúc dâng trào trong lòng, hóa thành một mảng hỗn độn. 
Khương Nhan vẫn cầm khối ngọc ấy. Xung quanh ngựa xe như nước, Phù Ly dường như không hề nhìn thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào khối ngọc xanh nhạt nằm trên lòng bàn tay mềm mại, tinh tế, không biết vì sao, hắn cư nhiên cảm thấy khối ngọc dán trên lồng ngực mình hình như có cảm ứng, nóng đến hoảng loạn. 
Hắn vươn tay ra, lúc ngón tay chạm vào ngọc hoàn khẽ dừng lại, dường như đang do dự. Hồi lâu sau, hắn mím môi, thu tay về, xoay người rời đi. 
Lần này, đến lượt Khương Nhan ngỡ ngàng. 
“Ôi, ngươi không phải vẫn luôn canh cánh trong lòng với khối ngọc khuyết này sao? Nay ta vật hoàn cố chủ, ngươi sao lại không cần chứ?” Khương Nhan khó hiểu, đuổi theo hỏi, “Thật sự không lấy về sao?” 
Phù Ly bước nhanh hơn, dường như hàm dưỡng quý tộc đã hòa vào xương tủy mười mấy năm nay lúc này liền dần dần sụp đổ, chỉ có giọng nói vẫn xem như bình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ke-thu-thanh-than/381604/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.