Hán tử đó bị bóp chặt yết hầu, gương mặt lập tức đỏ bừng. Nhìn thấy Phù Ly không phải là người dễ chọc vào, hắn rất thức thời chịu thua, vùng vẫy từ trong ngực lấy ra nửa khối ngọc hoàn, vừa khéo là nửa khối ngọc mà Khương Nhan đánh mất. 
Hán tử run rẩy đem ngọc hoàn lấy ra, mở miệng thở hổn hển nói: “Tiểu nhân có mắt...không biết thái sơn, va phải...va phải quý nhân, mong tha mạng! Tha mạng!” 
“Hay cho tặc tử nhà ngươi, cư nhiên dám ban ngày ban mặt trộm cắp.” Khương Nhan giật lấy ngọc hoàn, tựa như chạm phải vật giơ bẩn, phủi phủi thân ngọc, hừ nói, “Dưới chân thiên tử dám làm chuyện gian trá, chờ ăn cơm tù đi.” 
Dứt lời không lâu sau, liền nhìn thấy ngự sử tuần thành nghe tin đi đến, đoàn người xung quanh liền ngươi một câu ta một câu kể ra toàn bộ sự việc. Công tích đưa đến cửa, ngự sử tuần thành đương nhiên sẽ không từ chối, lập tức gọi người giải kẻ quen thói trộm cắp đi. 
Người vây xem liền tản đi, Khương Nhan chậm rì rì lê bước, cầm ngọc hoàn mất đi tìm về nói, “May mà có Phù đại công tử ở đây! Nếu mất đi vật quan trọng như thế này, ta làm sao đáp lại tâm ý của lão quốc công đây? Chỉ là sợ dây dát vàng đẹp như thế bị trộm đứt, thật đáng tiếc.” 
Phù Ly vừa rồi bóp lấy chiếc cổ chảy đầy mồ hôi của hán tử, cả mặt chán ghét cầm khăn tay lau tay, nghe xong liền nhìn Khương Nhan, ý vị đặc biệt sâu xa nói: “Ta lại giúp ngươi lần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ke-thu-thanh-than/381603/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.