Chương trước
Chương sau
Trong lớp học.
Chu Hiểu Hiểu che miệng, kéo góc áo của Khương Thanh Chanh đang ngồi bên cạnh, “Nhìn xem.”
Có một con mèo đang nằm trên bàn, gối đầu lên tay nằm ngủ.
Khá lâu bàn học không được sử dụng nên có một chú mèo lớn nằm ở đó.
Họ cúi đầu nhìn chú mèo đang ngủ, rất muốn sờ mèo.
Cứu mạng, mềm mại quá đi.
Chuông vào lớp vang lên, mèo mở mắt ra, một đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp nhìn hai người.
“Meo?”
Lớp học có một chút xáo trộn.
Khương Lâm Trúc ngừng viết phấn trên bảng đen, viên phấn gãy làm đôi.
Lớp học im ắng trong giây lát.
“Meo.”
“Mèo! Im nào!”
Nhưng chú mèo làm bất cứ điều gì nó muốn.
Nó nhảy lên chân Chu Hiểu Hiểu, sau đó nhảy lên bàn rồi dùng sức giẫm lên cuốn sách, “Meow Meow Meow.”
Xong đời rồi, xong đời rồi, thầy Khương nhìn đến rồi, ahhhh!
Khương Thanh Chanh dùng tốc độ sét đánh, ôm mèo vào trong lòng, mỉm cười rạng khi đối diện với ánh mắt của anh trai.
Nhưng Miêu Miêu lại thoát khỏi vòng tay cô, Khương Thanh Chanh cười khổ nhìn chú mèo nhảy lên bục giảng, nằm trên bàn phím máy tính, đối diện với tầm mắt của Khương Lâm Trúc.
Ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn về Miêu Miêu.
Khương Thanh Chanh: Xong rồi! Aaaa! Người đàn ông lạnh lùng và tàn nhẫn đó sẽ ra tay dứt khoát với bé mèo sao?
Chu Hiểu Hiểu: Giải cứu bé mèo, giải cứu bé mèo,  nó sẽ bị ném ra khỏi lớp học!
Tình huống dự kiến ​​không xuất hiện, nhưng Khương Lâm Trúc lấy ra thứ gì đó mà bọn họ không thể nhìn rõ được. Suốt nửa buổi học Miêu Miêu nằm yên tĩnh trên bục giảng.
Thỉnh thoảng, khi Khương Lâm Trúc giảng bài, bé mèo sẽ đáp lại bằng một tiếng “meo meo”.
Họ phát hiện ra rằng thầy Khương co giật khóe miệng trong suốt buổi học.
Sinh viên của trường đại học Y bất ngờ phát hiện ra trong trường có một bé mèo lùn giống Anh màu sữa trắng, nó được đặt tên là Quán Quán, họ không biết con mèo đó từ đâu đến, nhưng một ngày nọ, con mèo này đột nhiên biến mất, khiến cả trường náo loạn…
Khương Lâm Trúc lần đầu tiên nhìn thấy mèo Quán Quán là vào một ngày mưa.
Miêu Miêu ngồi xổm trên bệ cửa sổ phòng làm việc, lặng lẽ nhìn mưa ngoài cửa sổ.
Khương Lâm Trúc muốn đóng cửa sổ, nhưng mèo muốn ngắm mưa, hậu quả là anh ôm gáy bé mèo, bị bé mèo cào móng vuốt lên người, sau đó bé mèo biến mất trong màn mưa.
Về sau, giữa họ xảy ra nhiều cuộc đấu khẩu và dường như Khương Lâm Trúc đã phát hiện ra bí mật của Miêu Miêu.
Mèo sẽ trở thành người khi gặp mưa.
Khương Lâm Trúc nhìn chiếc áo sơ mi được giấu trong phòng làm việc của mình, khiến anh rơi vào trầm tư.
Bé mèo vẫn khoác trên người chiếc áo của anh.
Thực ra thì chú mèo này đã biến hình không mấy thành công, tai và đuôi mèo này vẫn chưa được giấu đi.
Bé mèo thu mình vào một góc và cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân, lão mèo già đã từng nói: “Không thể để con người nhìn thấy, bằng không sẽ gặp những chuyện khủng khiếp… Sẽ nổi điên.”
Khương Thanh Chanh và Chu Hiểu Hiểu cố gắng tìm kiếm chú mèo nhưng dĩ nhiên là họ không tìm thấy.
Nhưng sau đó Khương Thanh Chanh đã nhìn thấy bé mèo trên điện thoại của anh trai mình! Cô cầu xin Khương Lâm Trúc cho cô nhìn mèo, một lúc lâu sau, người đàn ông tàn nhẫn lạnh lùng Khương Lâm Trúc mới đồng ý cho cô nhìn.
Khương Thanh Chanh vui vẻ theo Khương Lâm Trúc về nhà, nhưng! Nhưng mà, ai có thể cho cô biết tại sao lại có người trong nhà của anh trai cô không!
Đối phương mặc quần đùi ngắn cũn cỡn, đi chân trần, giống như vừa mới tắm xong!
Khương Thanh Chanh bị anh trai nhốt ngoài cửa không thương tiếc, cô khóc lóc kể lể với mẹ rằng, anh trai đã nói dối cô! Không có con mèo xinh đẹp nào cả! Chỉ có một anh chàng rất đẹp đẽ!
Nếu muốn hỏi Quán Quán tại sao lại ở nhà họ Khương, chỉ có thể nói là Quán Quán đã bị bắt cóc.
Toàn Văn Hoàn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.