“Ừ, vậy nên anh đến tìm em.”
Lâm Hoài lặng lẽ thay quần áo, liếc nhìn phòng khách dưới lầu không có ai, quá tốt rồi.
“Răng rắc.”
Đặng Y mỉm cười bất lực nhìn Lâm Hoài lén chuồn ra ngoài.
“Khương Lâm Trúc – A!”
Đón nhận bằng nụ hôn cuồng bạo, Lâm Hoài bị ép vào cửa xe.
“Thầy Khương, anh thật dữ tợn–“
Khương Lâm Trúc cởi áo ra, khoác lên người Lâm Hoài, Lâm Hoài móc ngón tay út của anh, lắc lư, “Miệng em đau.”
Cuối tháng chín, gió biển thổi mát rượi, Khương Lâm Trúc ôm Lâm Hoài, ngón tay luồn qua tóc của cậu, “Để anh xem.”
Chỉ có ánh trăng mờ ảo và ánh đèn ven đường nên căn bản không thể nhìn thấy rõ.
“Không cần, em thấy anh lại muốn hôn em.”
Lại là một nụ hôn triền miên ướt át.
Lâm Hoài rất nghịch, cởi giày đi chân trần trên cát và nước biển, sau đó cậu bị người nào đó bế lên.
Hai tay Lâm Hoài ôm chặt cổ Khương Lâm Trúc, chợt nhớ đến một chuyện rất quan trọng: “Đúng rồi Khương Lâm Trúc, sao anh lại tìm được nơi này?”
Câu trả lời là tiếng cười thâm thúy của Khương Lâm Trúc, “Một chút năng lực của bản thân.”. Truyện Hot
Khương Lâm Trúc bế Lâm Hoài, tìm một chiếc ghế để ngồi xuống, Lâm Hoài ngồi trên đùi Khương Lâm Trúc, anh lấy áo khoác che đầu hai người lại.
Nguồn sáng mờ cũng biến mất, bên tai chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập của người kia, sau lưng là tiếng sóng biển lặng lẽ vỗ vào bờ, tạo lên những gợn sóng nhấp nhô.
“Anh còn chưa hỏi em, tại sao không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-hoan/1136697/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.