Sáng thứ 7 như thường lệ, đồng hồ báo thức vang lên không ngừng, Lâm Hoài lại trở mình, ấn tắt điện thoại di động.
Năm phút sau chuông báo thức lại vang lên.
Sushi từ gầm giường thò đầu ra, ưỡn mình trên người Lâm Hoài gọi cậu dậy.
Lâm Hoài sẽ đến lớp muộn nếu không thức dậy.
Quả nhiên, Lâm Hoài vội vàng rửa mặt, chỉnh đốn bản thân, xoa đầu chú chó Sushi, đóng cửa lại, giọng nói nhỏ dần, “Sushi, tối nay anh về sẽ dẫn em đi chơi!”
Sushi đem chiếc giày Lâm Hoài để lộn xộn ở dưới đặt lên giá giày,
Thực ra Thứ bảy thì có môn học nào chứ?
Không phải là môn học tự chọn khó nhằn đó sao.
Quá sớm, quá sớm, sớm kinh khủng.
Từ lâu Khương Lâm Trúc đã chú ý tới cậu, như mọi khi Lâm Hoài vẫn ngồi ở hàng đầu, ngẩng đầu lên nhưng cuối cùng lại từ bỏ, sau đó trực tiếp nằm xuống.
“Tiếp theo tôi muốn mời một bạn học trả lời một số vấn đề.”
Lớp học bỗng trở nên hơi lộn xộn.
“Thầy ấy vừa nói cái gì vậy?” “Tôi không biết, cứu mạng với! “Chết rồi, tôi không nghe thấy gì hết!”
Lâm Hoài giật mình, mơ màng mở mắt ra, trực tiếp đối diện với Khương Lâm Trúc, cảm thấy người này có hơi quen, sau đó lại nghe: “Lâm Hoài, trò trả lời câu hỏi này thử xem.”
Lâm Hoài đột nhiên mở to hai mắt nhìn về phía Khương Lâm Trúc, cậu lập tức tỉnh cả ngủ.
Đó là một giấc mơ.
Rất khó chịu.
Lâm Hoài tức giận sờ nắn mặt Khương Lâm Trúc một phen.
Ánh sáng yếu ớt bị che khuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-hoan/1136691/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.