Sau khi Triều Lý bị bắt, Triều Thanh Nghị chạy đông chạy tây tìm cách cứu hắn. Nhưng ai nấy nhìn ông cũng tràn đầy khinh bỉ, nhục nhã thất vọng ông chỉ biết cất bước quay về.
Triều Thanh Nghị nằm dài trên giường, tối ngày nghe tiếng khóc rên rỉ của Trưng Bảo Lan. Ông ta buồn bực đi ra khỏi chính viện, đi một hồi không hiểu tại sao lại quay đầu, hướng về con đường đất đã lâu không ai qua lại.
Dư Thi Các.
Vậy đấy, khi người ta cô đơn đến mức trống rỗng mới chịu quay đầu nhìn về nơi cố nhân một lần. Kể cả khi đó là người từng bị bản thân ông ta chối bỏ.
Đã nhiều năm rồi ông ta không đến đây, từ sau khi Minh Cầm qua đời. Lần cuối ông đến đây là năm Thanh Diên mười ba tuổi. Lễ cài trâm của Thanh Diên, con bé làm hành xong lễ thì đến đây bái lạy Minh Cầm.
Thanh Diên ôm bài vị của nương nó, nhìn ông rất lâu, trong mắt không có chút tình thân ấm áp nào:"Phụ thân, con có thể đưa nương đến từ đường Triều gia không?"
Mấy năm qua, mỗi lần đến sinh thần nó, nó đều hỏi ông câu giống hệt. Chỉ có năm đó, khi thấy ông không trả lời thì nó không bao giờ hỏi lại nữa, sau này ông mới hiểu thật ra nó từ lâu đã không còn cần thứ tình thân được bố thí từ ông. Ông đối với đứa con gái này, một từ không đủ để hình dung.
Mấy năm sau đó, nó gả cho thái tử điện hạ.
Cùng với ông, chẳng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-hoa-long-tu-trung-sinh-chi-sung-phi/3457476/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.