Mạn Kỳ quỳ dưới đất run rẩy, khuôn nhan đỏ bừng vì khóc lóc. Phùng thái y bên cạnh đã chẩn đoán, đại công chúa bị suy nhược lâu ngày mà dẫn bệnh, còn những câu sau chỉ có Chu Chính Hàm mới biết được.
Sau khi để thái y chăm sóc cho Vĩnh Dư ở điện khác, Chu Chính Hàm mới chậm rãi đi xử lý Hoàng quý phi.
Mạn Kỳ nhìn thấy Chu Chính Hàm trở ra, sắc mặt nơm nớp lo sợ.
Hắn ngồi lên bảo tọa của chính điện Liên Du, cao giọng nhạo báng:"Đường đường là trưởng nữ của hoàng thượng, lại vì thiếu thốn mà lâm bệnh. Hoàng quý phi có cảm thấy chuyện này rất đáng cười không?"
Mạn Kỳ run lên:"Hoàng thượng, thần thiếp thực sự chăm sóc Vĩnh Dư rất chu toàn. Chắc chắn, chắc chắn là Phùng thái y chẩn đoán sai."
Chu Chính Hàm phỉ nhổ. Phùng Điệt là thái y hầu hạ cho hắn lúc hắn còn là thái tử, là một trong những cánh tay đắc lực. Nói Phùng Điệt chẩn đoán sai, chi bằng nói Hoàng quý phi biết làm trò mèo.
"Ngươi đừng nghĩ bản thân làm những gì thì người khác không biết, có chăm sóc cho nữ nhi của trẫm hay không thì tự ngươi thấu rõ. Trẫm sẽ đưa con bé rời khỏi Liên Du cung."
Mạn Kỳ kêu lên, bấu lấy vạt áo long bào:"Hoàng thượng, Vĩnh Dư là mạng của thần thiếp. Người không thể làm như thế."
"Mạng của ngươi?"
Chu Chính Hàm đưa chân đạp Mạn Kỳ:"Ngươi đối xử với mạng của ngươi khắc nghiệt như vậy sao?"
Vừa rồi Phùng Diệt nói với hắn, Vĩnh Dư chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-hoa-long-tu-trung-sinh-chi-sung-phi/2922620/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.