"Nương nương, thánh chỉ tới."
Triều Thanh Diên ngẩng đầu, nhìn thấy Trưng thị ngồi bệch dưới sàn nhà lạnh lẽo. Nghe thấy thánh chỉ, đồng thời ngước lên nhìn nàng.
"Hoàng thượng dặn dò, đợi nương nương xử lý xong chuyện của Trưng thị mới công bố thánh chỉ ra bên ngoài."
Hoài Ngâm gật đầu với nàng, sau đó giữ mình bên cạnh Triều Thanh Diên.
Triều Thanh Diên nhìn Trưng thị, chậm rãi gọi.
"Trưng Bảo Lan."
Trưng thị ngơ ngác ngước nhìn nàng.
"Bà bạt đãi mẫu thân ta, khiến người ra đi trong đau khổ tủi nhục. Nhưng bổn cung sẽ không giết bà, không phải vì ta nhân từ mà là vì ta là hoàng hậu của Đại Chu, hoàng hậu thì bắt buộc phải nhân từ. Hoàng thượng đã vì ta làm quá nhiều thứ, ta không thể để chàng lo luôn cả chuyện này. Nợ máu bà có thể không trả, nhưng thể diện của mẫu thân ta nhất định phải đòi. Vị trí đích thê kia, bổn cung không để bà kiêu ngạo với nó mãi."
"Triều Thanh Bích, nó quăng bài vị của mẫu thân, mắng bổn cung là thứ xuất ti tiện. Dù có xuất thân ti tiện, ta xứng bị như thế sao?"
"Trong đêm hội hoa đăng năm đó, chính nó đẩy ngã ta rồi cùng hạ nhân bỏ đi. Nếu không có hoàng thượng, e rằng ta đã bỏ mạng dưới sự giẫm đạp của người khác. Những thứ nó nhận hôm nay không phải là ai tính kế nó, mà là quả báo."
"Kể cả Triều Lý, biến thủ ngân lượng triều đình là tội lớn, theo quân pháp phải xử trảm đầu. Có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-hoa-long-tu-trung-sinh-chi-sung-phi/2922576/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.