Nghe vậy ngược lại Lục Tư Sâm không có biểu cảm gì, hai người bên cạnh anh lại cười mờ ám không rõ.
Một người đàn ông trong đó rất càn rỡ: “Lục thiếu nghe kìa, ngay cả mùi trên người anh, tiểu mỹ nữ cũng biết.”
Gã nói xong khom người xích lại gần người Lục Tư Sâm ngửi một cái, chế nhạo nói: “Cũng chỉ là mùi đàn ông rất nặng thôi, mùi trà mộc từ đâu ra vậy?”
Một người khác cũng cười nói: “Cái mũi rách của cậu tất nhiên không ngửi thấy rồi, phải là người đẹp mới được.”
Mới rồi Trịnh Cẩn Dư chỉ lo khoe khoang khứu giác của mình, cũng là vì che giấu sự thật mình có thể nhìn thấy, nhất thời vui vẻ không chú ý gì hết, giờ phút này nghe thấy người ta cười nhạo mình, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn thoắt cái đỏ bừng.
Cô vội quay đầu cúi cười bưng ly nước lên, che giấu sự xấu hổ của mình.
Tôn Chí Cường ngồi ở đối diện sao bỗng dưng có loại cảm giác bị cắm sừng?
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô gái đỏ hồng, dáng vẻ ngại ngùng, chọc cho lòng người ngứa ngáy.
Nhưng mà sự ngại ngùng này lại tới từ một người đàn ông khác.
Trong lòng anh ta chua lè, liền nghĩ biện pháp để xả ra, vô cùng nhanh chóng nhìn về phía Lục Tư Sâm với ánh mắt khinh bỉ, cười lạnh nói: “Không ngờ một con chó nhà có tang như Lục thiếu hôm nay lại có hứng thú như thế.”
Lục thiếu của trước kia, ngay cả nhìn một cái anh ta cũng không dám, nhưng mà rồng bơi bãi nông bị tôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-hao-mon-dai-lao-tan-tat-ngot-ngao-hang-ngay/1096840/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.