Ta bỏ nhiều hơn mấy khối than vào ấm lô, lại dọn bốn năm chậu than đến, mặt trên đặt vài cái ấm nước, nước bên trong sôi sùng sục, hơi nóng bay ra.
Ta cầm một ấm lại đây, chậm rãi rót vào nước lạnh trong bồn gỗ, ngón chân của Đông Phương ngâm trong nước cuộn lại một chút.
Ta ngồi xổm xuống lần nữa, dùng tay xoa bóp hai chân cho y. Y ngồi ở bên giường, toàn thân bị ta bọc thảm nhum dày, chỉ lộ ra một cái đầu, bộ dáng rất là nhu thuận. Có lẽ y thực hưởng thụ ta hầu hạ như vậy, cũng chỉ có lúc này mới thuận theo ta, không bất mãn dùng mũi hừ hừ khí.
Ta ngẩng đầu nhìn sắc mặt của y, tái nhợt đến có chút bệnh thái. Ngày đó ta ám chỉ với y trong giáo có người tâm hoài bất quỹ, y liền vội vàng bày ra một hồi đại tẩy trừ, đã nhiều ngày liên tục trảm đầu vài bộ hạ cũ của Nhậm Ngã Hành. Y làm có chút vội, vô cùng tàn nhẫn, đại khái là muốn trước khi rời khỏi Hắc Mộc Nhai phải bắt được hết gian tế.
Vào xuân, mưa nhiều, thời tiết ẩm ướt âm hàn, đây vốn là thời gian Đông Phương khó chịu nhất, mấy ngày nay y luôn mệt nhọc, ta nhìn sắc mặt y ngày càng lụn bại, nghĩ thầm rằng, thời điểm phản phệ chỉ sợ là sắp tới.
Bởi vậy ta kéo dài thời gian rửa chân, còn cố ý lấy tới gấp bội chậu than, hong phòng của y ấm áp lại khô ráo, nhưng ta lại sợ y vì vậy mà nóng quá mức, nên lúc nào cũng phải chuẩn bị trà mật sơn trà trong bếp lò nhỏ.
Nhưng ta cố gắng vẫn như cũ không có cách nào ngăn cản phản phệ, hôm qua lúc máu bầm bên mắt phải của ta tan hết, ta cũng vô ý phát hiện Đông Phương che lại đan điền của mình, không vận công nữa, cũng không giống ngày thường thính tai tinh mắt, hôm nay ta nâng bồn gỗ đi vào y mới phát hiện ta đến, có chút giật mình mà quay đầu lại.
Điều này làm cho ta rất khó chịu, bởi vì thống khổ này ta không có cách nào chia sẻ cho y, cũng không có cách nào giúp y tránh khỏi. Trước kia thứ ta muốn rất nhiều, nhưng cuối cùng một cái cũng không có được, ngày nay trái tim của ta rất nhỏ, chỉ muốn bảo hộ y, giống bùa bình an, nguyện y một đời bình an hỉ nhạc, hạnh phúc an khang, nhưng vẫn không thể nào thực hiện.
Ta cảm thấy thất bại.
“Dương Liên Đình, ngươi có tâm sự.” Chân Đông Phương bị ta đè lại, liền nghiêng thân mình đi rót nước trà. “Lông mày của ngươi luôn nhăn lại, có thể kẹp chết muỗi rồi.”
“Lúc này muỗi còn chưa sinh ra đâu.” Ta rầu rĩ nói, bắt tay vói vào ngón chân của y, xoa nắn. “Giáo chủ, gần đây ngươi ăn cơm lại ít đi, mỗi ngày còn ngủ trễ như vậy, thân thể làm sao có thể chịu nổi? Như vậy không tốt, mặc dù giáo chủ là giáo chủ, nhưng công việc cũng phải phân bớt cho người phía dưới làm, không thì cần bọn họ làm gì?”
“Dương Liên Đình, ngứa, ” nơi ấy của Đông Phương có chút mẫn cảm, rụt lui, ta đè y lại, xoa nắn đủ giờ mới buông ra. Lúc này ta không sợ y sẽ tức giận, y đã quen và còn thích mỗi ngày ta múc nước rửa chân cho y, thế cho nên hàng đêm đều duy trì nửa canh giờ này, mỗi khi tới thời gian, ta có thể cảm giác được ngũ quan của y đều nhu hòa, còn buông xuống con ngươi chuyên chú mà nhìn ta. Lúc này y không chỉ thực dễ nói chuyện, còn không tức giận.
Bình thường vờ lạnh lùng cường thế, nhưng trong khung y vẫn là một người vô cùng tham luyến ôn tồn chăm sóc.
Quả nhiên, trong giọng nói của y còn có ý cười: “Bổn tọa nhớ rõ Dương muội muội năm nay xuân xanh mới mười tám mà thôi, sao nói chuyện làm việc lại càng ngày càng giống bà thím thế.”
“Giáo chủ, có thể nghỉ rồi.” Mặt ta không đổi sắc mà lau khô hai chân của y, trải qua nhiều ngày ma luyện tu luyện, ta đã có thể tự động xem nhẹ mấy từ “Dương đại cô nương”, “Dương muội muội” linh tinh làm hai mắt ta tối sầm, khóe miệng run rẩy đó.
“Ừ…” Đông Phương hình như có vài phần không nỡ mà lùi chân về, chậm rãi nằm xuống.
Ta đứng lên kéo chăn đến cằm y, hai bên ép chặt chẽ, dưới ánh đèn dầu ấm áp, Đông Phương lẳng lặng nhìn ta bận rộn vì y, ta kiểm tra từ trên xuống dưới, cuối cùng dùng lớp lông hồ bọc bình nước nóng lại, nhét vào giữa hai chân Đông Phương.
“Dương Liên Đình, ” lúc ta buông xuống màn giường, Đông Phương nhẹ giọng gọi ta lại.
Ta dừng một chút, liền nghe y chậm rãi nói: “Mộng đẹp.”
Trong lòng đột nhiên ấm áp, ta không khỏi mỉm cười: “Ừ. Giáo chủ mộng đẹp.”
Đặt chậu than xa một ít, để ngừa Đông Phương ngủ đến mơ hồ lại chạm phải, ta nhẹ tay nhẹ chân trở lại giường của ta ở gian ngoài. Cởi áo khoác ngồi ở trên thảm lông xù, ta không ngủ, mà dựa theo tâm pháp kiếp trước Đông Phương dậy ta vận chuyển nội công một vòng, đan điền ấm áp tràn ra tứ chi, sau nửa canh giờ, ta mở mắt thở ra một hơi.
Tuổi lớn quá quy định, khởi bước chậm, nội lực cũng luyện rất chậm, nhưng ta luyện cái này không phải để làm võ lâm cao thủ, ta cũng sẽ không thành công được, cho nên không có gì. Ta chỉ hy vọng một ngày kia, nếu gặp phải tình cảnh như kiếp trước, ta có thể dư lực tự kết thúc mình, miễn cho liên lụy Đông Phương.
Đó cũng là nguyên nhân ta vẫn luôn giấu đao trên người.
Luyện nội công xong, hiểu biết của ta cũng tăng trưởng, ta nghiêng tai tinh tế nghe, hô hấp của Đông Phương nhẹ rất nhiều, ta đoán y đã ngủ rồi, đêm nay ta bỏ thêm một ít huân hương để y ngủ được yên giấc.
Đối với ta mà nói đây là một cơ hội cực kỳ khó được, bỏ lỡ tối nay muốn động thủ chỉ sợ sẽ khó khăn. Đông Phương phong ấn đan điền, không thể dùng nội công, ta trộm chuồn ra y sẽ không phát hiện. Nếu là dĩ vãng chỉ sợ ta chưa ra cửa, chân vừa mới đặt xuống đất, thì sau bình phong liền sẽ truyền đến giọng nói trầm thấp của Đông Phương: “Dương Liên Đình, đã trễ thế này, ngươi muốn đi đâu?”
Nhưng ta vẫn thực cẩn thận, đi đường dường như không phát ra âm thanh, chậm rãi đi tới sân của Mạt trưởng lão.
Sau khi Mạt trưởng lão chết, thị vệ tôi tớ nơi này liền giải tán, buổi tối cũng không có người đi tuần tra.
Ta dường như là nghênh ngang mà đi vào.
Đếm bước chân, đi bảy bước ta lại đi về phía bên trái tam tấc, gót chân dùng sức ấn xuống. Bức tường đá phía trước chậm rãi dời đi, lộ ra một lối dẫn đi xuống dưới.
Ta đi vào, theo khe đá sờ soạng một trượng, lại nhẹ nhàng gõ, gõ đến khối đá thứ ba, ta vói tay vào trong khe hở, vặn khối đá một vòng, cửa đá phía sau liền không tiếng động mà khép kín.
Thuần thục mà gỡ xuống cây đuốc chưa châm trên tường, lấy ra hộp quẹt đã sớm được chuẩn bị tốt. Ta giống như đi vào phủ đệ của chính mình, thản nhiên mà bước trên thềm đá, phía dưới là một gian hầm ngầm vô cùng rộng mở, tứ phía đều bị đục thành ô, cách đều đặt đầy bình sứ, rực rỡ muôn màu.
Trên Hắc Mộc Nhai có nhiều người võ nghệ cao cường, Mạt trưởng lão cũng chỉ thuộc dạng thường, nhưng ông ta có thể lên làm một trong mười vị đại trưởng lão thì phải nhờ vào tài chế độc thuật độc nhất vô nhị. Lão nhân này rất thiện dụng độc, hơn nữa dường như đều là kịch độc không có thuốc nào chữa được, Bình Nhất Chỉ và ông ta rất thân quen, bởi vì Bình Nhất Chỉ thường xuyên lấy được độc dược ông ta mới nghiên cứu chế tạo ra.
Nếu ta nhớ không lầm, Mạt lão nhân này có một loại độc rất âm hiểm, chỉ cần dính dược vào một miệng vết thương nhỏ, chẳng sợ chỉ là vết xước, nó cũng có thể làm miệng vết thương kia bốc mùi thối rữa trong một đêm, ngay cả xương cốt cũng ăn mòn.
Dược tốt cỡ nào.
Thuốc này là dùng nọc độc của một loại mãng xà kịch độc cùng bảy thứ độc trùng độc hoa chế thành, kiếp trước, ta làm mưa làm gió ở Nhật Nguyệt thần giáo, Nhậm Doanh Doanh giận nhưng không làm gì được, ả tìm Lam Phượng Hoàng mượn loại xà này muốn đối phó ta, đáng tiếc ta mạng lớn, dược đó bị Đông Phương phát hiện, ta mới sống thư thái thêm vài năm.
Nhưng cuối cùng, ta vẫn rơi vào trong tay của ả, bị ả chém đứt hai chân băm hai ngón tay, điều này ta có thể không hận, nhưng ta hận ả lợi dụng ta! Ta hận ả cố ý làm hại Đông Phương phân tâm, làm Đông Phương chết thảm dưới kiếm của Nhậm Ngã Hành và Lệnh Hồ Xung!
Bây giờ, cũng nên gậy ông đập lưng ông, ta vừa hồi tưởng kiếp trước vừa vươn tay bắt lấy một bình nhỏ màu xanh không thu hút trên giá, mỉm cười.
Cho nên, Thánh cô tôn quý, ngươi đừng trách ta nhẫn tâm, nợ, sớm hay muộn cũng phải trả.
Khi trở lại nội viện, ta nhìn bầu trời, đi chưa đến nửa canh giờ. Ta thở ra một hơi, rón ra rón rén mà mở cửa đóng cửa, giấu độc dược trong khối đá lỏng dưới giường.
Ta nằm ở trên giường gian ngoài, nhắm mắt, tâm đột nhiên thực loạn, như thế nào cũng ngủ không được. Ngơ ngác mà nhìn vào bóng đêm đã lâu, ta ngồi dậy, mặc giầy vào, xuyên qua bình phong, chậm rãi đến gần giường của Đông Phương.
Ta quỳ xuống bên giường của y, nhẹ nhàng mà vén một tầng màn lên.
Ta lẳng lặng mà nhìn y ngủ, lúc y đi ngủ thực ngoan, lông mi dài rủ xuống, theo hô hấp hơi hơi rung động, làm người muốn vươn tay kiểm tra. Lúc y ngủ tay chân thực quy củ, một khi nằm xuống thì một đêm đều duy trì tư thế này, ngày hôm sau thức dậy thường thường ngay cả áo ngủ cũng không loạn chút nào. Đây là thói quen y bức chính mình tập sau khi tự cung, bởi vì như vậy sẽ không xảy ra việc xoay người rớt chăn, hoặc là xoay người áo ngủ bị mở ra, ngươi nhìn xem, ngay cả khi ngủ y cũng lo lắng hãi hùng.
Thừa dịp hôm nay y ngủ say, ta lớn mật mà vươn tay vói vào trong chăn, nhẹ nhàng kéo lấy cái tay y đặt bên người.
Đông Phương, ta sẽ báo thù cho ngươi.
Ta nghĩ rất nhiều, ta nghĩ sở dĩ ta trọng sinh, là nhờ phúc khí của ngươi. Trước kia ngươi thêu nhiều bùa hộ mệnh cùng hà bao cho ta như vậy, vì ta mà nguyện nhiều điều như vậy, ngươi nhìn, Phật tổ cũng nghe thấy được.
Những thứ ngươi mất đi, ngươi nên được, ta sẽ thay ngươi một tấc một tấc, một thước một thước mà đòi lại.
Cho dù con đường phía trước bụi gai gắn đầy, ta cam tâm tình nguyện, dốc hết sức đảm đương.
Do dự thật lâu, ta có chút quyến luyến mà chuyển đầu tới bên cạnh y, chậm rãi lấy tay y ra khỏi chăn, cúi đầu hôn môi một ngón lại một ngón, khàn khàn nói nhỏ.
“Đông Phương…”
Vừa mới nói ra, bỗng nhiên cảm thấy điều gì, ta ngẩng đầu.
Đông Phương không biết từ khi nào đã thanh tỉnh, nhìn thấy ta khẽ ngẩng đầu, môi còn đang vuốt ve ngón tay của y, mặt đột nhiên biến hồng, có chút chân tay luống cuống: “Dương Liên Đình, ngươi…”
Ta không có cách nào nhịn được nữa, hai tay chống đỡ đứng dậy ôm lấy y, áp lên.
Y không có nội lực nhất thời đẩy ta không ra, ta bắt lấy hai tay đang giãy dụa của y, cúi đầu hôn lấy bờ môi của y.
Y bỗng nhiên trừng lớn mắt, cả người như bị điểm huyệt vẫn không nhúc nhích.
Từ khi trọng sinh tới nay, ta vẫn luôn bức bách chính mình bảo trì bình tĩnh cùng xa cách, mà những nỗi nhớ vẫn luôn bị ta tận lực ép xuống, nỗi nhớ vượt qua hai kiếp, rốt cục ép không được, mãnh liệt mà tràn ra.
“Đông Phương, ta…”
Rất nhớ ngươi.
Rất muốn đồng thời ngồi bên hồ thả câu với ngươi, cưỡi ngựa lên núi, đeo trường kiếm hành tẩu giang hồ, rất muốn như trước kia ôm chặt lấy ngươi, hôn môi ngươi, để ngươi nằm ở khuỷu tay của ta mà ngủ, rất muốn điên cuồng mà tiến vào thân thể của ngươi, kết hợp chặt chẽ va chạm vào nơi sâu nhất, chứng tỏ sự tồn tại của nhau.
Những ngày như vậy còn có sao?
Cái gì ngươi cũng không biết, cái gì ngươi cũng không biết.
Ta không biết đêm nay ta xảy ra chuyện gì, bình độc dược kia làm đồ vật ta luôn áp dưới đáy lòng, thứ ta không muốn thừa nhận nhất tỉnh lại, ta khó có thể khống chế tâm tình của mình, ta chỉ có thể lung tung mà hôn y, trong miệng của y còn có vị chua ngọt của sơn tra, ta càng không có cách nào buông tay, một tay ôm lấy gáy y, cạy mở môi y, để đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng ẩm ướt.
“Dương…” Đông Phương thở hổn hển ý đồ làm ta tỉnh táo lại.
Ta nghe thấy được, rồi lại giống như cái gì cũng không nghe thấy, ta bắt tay duỗi xuống, ôm lấy thắt lưng gầy của y, hạ thân đã ngạnh đến trướng đau, đứng thẳng đỉnh lên bụng Đông Phương, ta theo bản năng mà dán chặt ma xát.
“Dương Liên Đình!” Y rốt cục phát ngoan, dùng sức đẩy ta ra, mạnh mẽ mà xoay người ngồi dậy, một tay rút ra một đoản đao sắc bén từ dưới gối, lưỡi đao chói lọi mà chỉa vào người ta, “Ngươi điên rồi!” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Ta thở dốc, cả người thoát lực mà dựa lưng vào tường lạnh như băng, cho dù dùng nội lực, muốn ngăn chặn Đông Phương cũng chỉ có thể làm được như vậy, ta hoảng hốt mà nhìn y, cảm thấy có gì đó nghẹn ở yết hầu, lại miêu tả sinh động.
Đó là chuyện bị ta quên thật lâu thật lâu, không dám nghĩ kỹ.
“Đông Phương, ” ta vươn tay muốn sờ mặt của y, không ngừng thì thào, “Đông Phương, Đông Phương…”
Đông Phương khẽ nhíu mày, cảnh giác trong mắt dần dần biến thành mê mang cùng hoang mang.
Ta giống như không nhìn thấy đao trong tay y, một chút một chút đi về phía y, dang hai cánh tay ôm lấy y. Ta đặt đầu lên bờ vai có chút cứng ngắc của y, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, tâm xao động đột nhiên an tĩnh.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh vụn vặt, khi đó Nhậm Doanh Doanh âm thầm dùng độc xà cắn ta một ngụm, ta sợ tới mức nửa chết nửa sống, Đông Phương đang chịu phản phệ, chính mình đã rất thống khổ nhưng vẫn mạnh mẽ mở ra kinh mạch, cõng ta ngày đêm không ngừng giục ngựa phi nhanh, một đường còn không ngừng chuyển nội lực bảo vệ tâm mạch của ta, đợi khi tìm được Bình Nhất Chỉ đang đi du ngoạn chung quanh, cường ngạnh đoạt lại mạng của ta, còn mình thì thiếu chút nữa ném mệnh.
Ta cho rằng ta đã quên chuyện này, thật ra ta vẫn luôn nhớ rõ, ta nhớ rõ lúc ta tỉnh lại, Đông Phương còn hôn mê hơn mười ngày, y cứ vô tri vô giác mà nằm ở nơi đó, càng ngày càng gầy, hô hấp càng ngày càng nhẹ, gọi như thế nào cũng không tỉnh.
Khi đó ta sợ hãi, không ngờ nỗi sợ hãi kia không biến mất, nó vẫn luôn chôn ở đáy lòng ta, hôm nay lại bộc phát mà ra.
Đông Phương buông đao xuống, y giống như cảm giác được ta không thích hợp, không nói gì cũng không đẩy ta ra, lẳng lặng mà tùy ý để ta ôm thật lâu, có lẽ cảm giác hô hấp của ta bình tĩnh trở lại, y mới do dự hỏi: “Dương Liên Đình, ngươi làm sao vậy?”
Ta hoảng hốt thật lâu, mới phát ra giọng nói khàn khàn: “Đừng rời bỏ ta.”
Y trầm mặc, thật lâu thật lâu, y nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng mà vòng phía sau lưng ta, trấn an mà vỗ vỗ: “Ta sẽ không đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]