Sau khi kì thi tháng qua đi lại là một nỗi lo khác, chính là phải cố gắng cho kì thì tháng tiếp theo.
Vì vậy Thất Noãn đã ngồi ủ rũ trong thư viện cả buổi, lần này cô không những được điểm thấp mà còn đứng cuối lớp, không chỉ bị bạn vè cười chê khiến thầy cô thất vọng mà còn khiến cho ba mẹ tức giận, ba mẹ cô còn nói nếu cô còn không chịu học hành đàng hoàng, tháng sau vẫn nhận được điểm dưới trung bình đứng cuối lớp thì ba mẹ sẽ khiong cho cô tiền tiêu vặt nữa, còn mời gia sư về dạy lại cho cô.
Nhưng mà bị điểm thấp cũng đâu phải lồi của cô, môi người có một sở trường, hơn nữa từ nhỏ cô đã không thích học tiếng Anh và Toán rồi, mặc dù ba cô là giáo viên toán, mẹ là giáo viên tiếng Anh. (
Nói sao nhỉ? Cô cũng không biết nữa, chỉ đơn giản là không thích.
Thất Noãn nằm ườn trên bàn than thở: "Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Làm sao chỉ trong một tháng mà tiến bộ được chứ?"
Vô tình, Tổng Ngạo cũng đến thư viện để tìm tài liệu, không ngờ lại gặp đang cô đang ngồi ủ rũ, không có sức sống.
Cũng không hiểu vì sao gặp được cô anh lại cảm thấy vui đến vậy, anh mỉm cười, vác balo đến chỗ của cô, gõ vài cái lên bàn.
Thất Noãn chán chường ngẩng đầu nhìn anh: "Anh... sao anh lại ở đây?" Sau đó cô vội vàng ngồi thẳng lưng dậy, sửa soạn lại tóc tai.
Tống Ngạo phì cười, anh hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-phieu-dieu-voi-gio/3577344/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.