Khi ánh tà dương xuất hiện, Tống Ngạo mệt mỏi trở về nhà, anh ngâm mình trong bồn tắm, nhâm nhi một ly rượu vang, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, sức lực cạn kiệt mà nhắm mắt.
Cũng không biết là anh đã ngủ quên từ khi nào nhưng bầu trời bên ngoài đã sập tối, nước trong bồn tắm cũng đã lạnh lẽo từ lâu.
Chợt, Thất Noãn xuất hiện, cô ngồi bên cạnh anh, vuốt ve mái tóc anh.
Không đúng, rõ ràng cô vẫn còn là một linh hồn, cô vẫn lơ lửng trên không vậy mà lại có thể chạm vào anh?
Cô kinh hoàng rụt tay lại, không biết rốt cuộc là nên vui hay nên buồn nữa, trong lòng cô rất rối, cô thầm nghĩ, có phải... có phải... có phải đã đến lúc cô phải...
Cô còn chưa kịp suy nghĩ, Tống Ngạo đã tỉnh lại, anh mơ hồ nhìn cô, vô thức vươn tay ra muốn chạm vào cô, không ngờ... lại có thể chạm vào được, chỉ là có chút lạnh lẽo, lạnh đến mức anh phải giật mình.
Bàn tay anh run rẩy, anh vui mừng đến mức không thể kiểm soát được hành vi của bản thân, anh kéo cô vào bồn tắm, mãnh liệt hôn vào đôi môi nhạt nhợt không chút huyết sắc của cô, tuy lạnh đến tâm can nhưng anh cũng không muốn buông cô ra, dùng hơi ấm của mình để ỷ ấm cho cô.
"Um... Tống... Tống Ngạo!" Thất Noãn bị anh hôn đến mức không kịp thở, đương nhiên người đã chết không thể vì ngạc thở mà chết lần hai, chỉ là có chút không thoải mái.
"Thất Noãn..." Anh đỏ mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-phieu-dieu-voi-gio/3577335/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.