Đêm hôm đó, khi cô đang đứng ở ban công ngẩn ngơ ngắm nhìn ánh trăng sáng trên cao, ngắm nhìn bầu trời đêm lãng mạn, mặc cho gió đêm giằng xé cơ thể thì anh đột nhiên xông vào phòng, hậm hực bước đến chỗ của cô với nét mặt giận dữ.
Thất Noãn có chút hoảng sợ, cô muốn chạy trốn nhưng lại chẳng có đường lui, cơ thể cô run lên, ánh mắt dần trở nên mờ mịt.
Hơi thở của Tống Ngạo tới gần, anh dùng tay diết chặt lấy cổ cô đồng thời hét lớn với giọng trầm đáng sợ: "Tôi đã cảnh cáo cô là đừng đụng đến giới hạn của tôi! Có phải là cô không hiểu tiếng người không hả?"
Anh siết chặt đến mức cô không thể thở nổi, trước mắt chỉ là một mảng đen tối chỉ nghe thấy thanh âm của quỷ dữ đang gào thét bên tai cô.
Cô nhỏ giọng, âm thanh vụn vặt vang lên từ cổ họng khô khốc: "Em... rốt cuộc thì em đã làm gì sai chứ?"
Tống Ngạo bực dực kéo cô vào trong, câu hỏi của cô đã khiến cơn thịnh nộ của anh dậy sóng, anh đẩy cô xuống giường, đè lên người cô, bóp chặt cằm cô như muốn bóp nát.
Anh gằn giọng, ánh mất hằn lên chỉ máu: "Vậy thì cô nên hỏi bản thân cô, tại sao lại tìm đến Âu Nhã, uy hiếp cô ấy rời xa tôi? Từ khi nào mà cô lại có cái quyền xen vào cuộc sống của tôi, xen vào mối quan hệ của tôi và cô ấy? Nghĩ bản thân thật sự là vợ của tôi sao? Cô xứng sao?"
Thất Noãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-phieu-dieu-voi-gio/3577309/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.