Ánh trăng sáng tỏ, gió đêm mang theo hơi lạnh ùa đến.
Gió thổi luồn đến lầu hai, Lâm Tuệ không nhịn được rùng mình một cái. Hứa Điển nhìn thấy, đứng dậy đóng cửa sổ, sau đó ngồi lại chỗ cũ.
“Tính ra được chưa?” Hứa Điển hỏi.
Lâm Tuệ cầm bút viết tới viết lui trên tờ giấy nháp, vẫn không tìm ra được số x là bao nhiêu.
Hứa Điển âm thầm thở dài dưới đáy lòng. Cùng là một dạng đề, đổi cách hỏi, đổi số liệu đã có thể khiến Lâm Tuệ cực khổ như vậy. Cậu không rõ, thay đổi cách suy nghĩ một chút rất khó sao?
Lâm Tuệ lại một lần nữa gạch bỏ các bước làm bài mới vừa viết ra, đại khái là có chút chột dạ, len lén đưa mắt nhìn người đang ngồi bên vách tường.
Hứa Điển mặt không cảm xúc, chống cằm nhìn chăm chú vào ngòi bút của cô.
Cậu đang chờ, chờ xem dưới cái ngòi bút này còn có thể viết ra được cái công thức kỳ quái nào nữa.
” Có phải là nên dùng…” Lâm Tuệ viết ra một hàm số, “Sau đó tính ra cos x?”
Hứa Điển: “…”
Không còn cách cứu.
Hứa Điển nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt bình tĩnh rốt cuộc lộ ra biểu cảm tâm như tro tàn.
“Cậu đừng như vậy.” Lâm Tuệ khóc không ra nước mắt, “Công thức mình đều thuộc hết, thật mà, mình thề. Nhưng mà học thuộc rồi, mình lại không biết cách dùng.”
Hứa Điển xoay đầu qua nhìn lại, lấy cây bút trong tay Lâm Tuệ, viết ra một công thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-om-lay-thoi-gian/3334154/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.