Rốt cuộc cũng bình an vô sự vượt qua ngày học bù cuối tuần, mở lịch lên đã là ngày 1 tháng 10.
Trời còn chưa sáng, Lâm Tuệ đang ngủ say, cảnh trong mơ đã xông thẳng vào đầu. Khác với những cảnh mơ hồ không rõ như lúc trước, lần này Lâm Tuệ cảm thấy chân thật đến đáng sợ. Nó vẫn kì lạ như cũ, không có giới hạn, không có logic.
Năm bảy tuổi, Lâm Tuệ và Hứa Điển đến tuổi đi học tiểu học.
Trường tiểu học cách hẻm Yên Đại rất gần, đi đến đầu hẻm, băng qua con đường lớn, rồi đi khoảng mười phút là đến nơi.
Lâm Tuệ và Hứa Điển thường xuyên cùng nắm tay nhau đi học, rồi cùng nhau tan học, lúc ăn cơm trưa cũng luôn luôn dính với nhau cùng một chỗ.
Thanh mai trúc mã cũng tự nhiên mà ngồi cùng một bàn với nhau.
Giống như lúc còn ở nhà trẻ, cái gì cũng không biết đến.
Hai bàn tay nhỏ luôn luôn nắm chặt nhau, lưu lại trên con đường lát đá ở hẻm Yên Đại một hàng dấu chân nho nhỏ.
Lâm Tuệ nói: “Về sau chúng ta cũng sẽ luôn ở bên nhau.”
Hứa Điển cúi đầu, không nói một lời.
Lâm Tuệ cho rằng cậu không muốn, bước chân dừng lại, chu chu cái miệng nhỏ lên chất vấn: “Không được sao?”
Hứa Điển vẫn không hé răng như cũ, cuối cùng cũng gật gật cái đầu nhỏ.
“Ngoéo tay.”
“Ngoéo tay thắt chặt, một trăm năm không bao giờ quên…”
Hai đứa bé lại tiếp tục nắm tay nhau đi về phía trước, cứ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-om-lay-thoi-gian/3334153/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.