Tôi thở ra cảm thấy cơ thể càng thêm lạnh.
Bước chân mềm nhũn, tôi quỳ xuống bãi biển, sóng biển xa xa xô tới, dưới tình trạng cả cơ thể sắp bị che khuất, một đôi cánh tay mạnh mẽ nhẹ nhàng ôm ngang người tôi vào lòng.
"Sở Hàng sao anh lại trở về Ngô thành? "
Người đàn ông anh tuấn trước mắt, mặt mày lạnh tanh, hai mắt thâm sâu nhìn chằm chằm tôi.
Anh ấy là con nuôi của mẹ tôi hai mươi năm trước, nhưng năm mười lăm tuổi được cha mẹ ruột tìm thấy đưa về nhà mình, năm anh ấy rời đi tôi chưa tới tám tuổi, đến bây giờ cũng chưa từng gặp mặt lại, bình thường đều liên lạc bằng videocall, nhưng cũng rất ít khi liên lạc, cũng may vừa rồi tôi nhìn cái liền nhận ra anh ấy ngay.
Anh ấy trả lời:
"Gần đây nghỉ phép, muốn về Ngô Thành để thăm em. "
Khưng lại, anh ấy nói:
"Hình như em sống không vui vẻ. "
"Ừm, cực kỳ không vui. "
"Vậy theo anh về Đồng thành đi. "
"Không, đây là nhà của em. "
"Ừm, vậy mấy ngày này anh ở cạnh em. "
"Vâng, cảm ơn anh. "
Cảm ơn anh ấy vì đã xuất hiện kịp thời như vậy.
Anh trai Sở Hàng của tôi, anh ấy buông tôi ra, ngồi xổm xuống ý bảo tôi lên lưng anh ấy cõng, tôi nghe lời ôm cổ anh ấy, nghe thấy anh ấy nhàn nhạt hỏi:
"Sắc mặt tái nhợt như vậy là vì bị bệnh sao? "
Tôi thành thật nói:
"Vâng, em bị bệnh. ”
Sở Hàng kiên nhẫn hỏi:
"Đi khám bác sĩ chưa? "
"Khám rồi, bác sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-di-het-quang-doi-con-lai/924884/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.