Cả ba người cùng quay lại nhìn người vừa nói. Đó là một cậu bé trai nhỏ khoảng ba, bốn tuổi mập mạp, trắng hồng, mặt bánh bao nghiêm túc, vừa đáng yêu vừa buồn cười.
“Ông cụ non” cũng nhìn lại họ, nhắc lại lời vừa rồi, trong giọng nói có vẻ sốt ruột:
“Bác biết bố cháu ạ?”Bác Nghĩa nhìn cậu bé, hỏi lại:
“Cháu là con của bố Lâm hả?” Nhìn cũng có nét giống.Ơ hay! Cái ông bác này rảnh rỗi quá thể rồi, người ta đã bảo đó là bố người ta mà còn hỏi lại có phải mình là con của bố mình có phải hay không! Thế nhưng cậu là người được giáo dục tốt mà, không thèm chấp nhặt làm gì, ngoan ngoãn trả lời:
“Vâng. Bác là ai ạ? Bác tìm bố cháu có việc gì không?” Thời buổi này nhìn mặt mà đoán tính cách không còn hữu dụng nữa rồi, chẳng ai viết lên mặt hai chữ
“người xấu” để bạn dễ phân biệt, luôn phải đề cao cảnh giác mới được!
“Bác tên là Nghĩa, là chiến hữu của bố cháu ngày xưa.” Bác nhìn điệu bộ của thằng nhóc này bây giờ giống hệt bố nó, chỉ có điều nó đáng yêu hơn, còn bố nó... Hừ!Cậu nhóc còn định nói gì tiếp nhưng lại bị một lực mạnh phía sau vỗ vào mông:
“Lại đi la cà, bây giờ bọn bắt cóc trẻ con nhiều lắm đấy, nó mà thấy mày đi một mình thì mày chuẩn bị bị bán sang biên giới đi là vừa!”Khánh đang
“bận” nói chuyện với đám nhóc kia thì lại không thấy thằng em mình đâu, rõ ràng lúc cô nhóc đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-duoc-tinh-la-thanh-mai-truc-ma/3246140/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.