Edit: Subo
Ngoái đầu nhìn lại, nàng nhìn thấy đáy mắt hắn nhiễm một tầng bất an, kỳ thật nàng hiểu được. Nghiêm túc nhìn hắn, thấp giọng nói: “Vương gia gọi tên một người, nô tỳ không biết là ai, cũng sẽ không đi hỏi là ai.”
Nói xong, cũng không hề nhìn hắn, chỉ xoay người đi ra ngoài.
Hắn có chút bất đắc dĩ khép lại hai mắt, ngay sau đó cười tự giễu.
Tên một người, hắn còn có thể ngốc đến không biết là ai sao?
Lúc Toàn Cơ trở về, váy áo trên người đã thay, hắn không nói gì thêm.
Hôm sau, một thân váy áo xinh đẹp đã được giặt sạch, ổn thỏa đặt ở trên bàn. Tấn Huyền Vương ngước mắt nhìn nàng, mở miệng hỏi: “Đây là làm sao?”
Nàng cười khẽ: “Đây không phải vì nô tỳ mà chuẩn bị, nên sao nô tỳ có thể nào không biết xấu hổ mà nhận.”
“Là do bổn vương tặng cho ngươi, sao bổn vương có thể thu hồi?”
Nàng cự tuyệt như cũ: “Đồ vật quý trọng như thế nô tỳ chịu không nhận nổi, còn nữa, trong cung cũng không dùng được.” Nàng và hắn đều rõ ràng. Lúc này đây, Bạc Hề Hành sẽ không cho nàng đi theo Tấn Huyền vương ra cung.
Hắn trầm mặc một lát, mới nói: “Chuyện sau này, ai cũng không biết, có lẽ, sẽ dùng được. Tóm lại, bổn vương sẽ không thu hồi, nếu ngươi thật sự không thích, thì vứt đi.”
Trong lòng khẽ nhúc nhích, nàng thốt lên hỏi: “Vương gia bỏ được sao?”
Hắn lại cười rộ lên: “Chẳng lẽ ngươi muốn bổn vương mặc nó?”
“Cần gì Vương gia phải dùng thân mình, ngài nhiều mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-dinh-huyet-de-vuong-lanh-bac-mat-sung-phi/1512979/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.