Đội trưởng Bùi người thiếu chỉ số IQ về kỹ thuật nghiêm trọng, thật sự không thể nào biết được vị trí của vị “đội viên ngoài biên chế” kia. Mặc dù khoảng cách đường thẳng giữa hai bên chỉ 400 mét, chỉ cách nhau hai con ngõ hẹp và một căn nhà dân, hắn rồi sẽ phải đi ngang qua người đàn ông đó.
Lệ Hàn Giang nhìn chăm chú màn hình điện tử một lúc lâu, rút hai tay từ trên thiết bị ra và mở lòng bàn tay ra.
Cùng là một đôi tay ‘thiên chuy bách luyện’, ngón tay cứng cỏi như đao, khớp xương to lớn. Dấu vân tay do lâu ngày bị mài mòn đã gần như phẳng, ông đã sử dụng “miếng dán” sợi carbon cao cấp để tái tạo một lớp dấu vân tay.
Từ mặt mũi, dấu vân tay đến tên và danh tính, ông ấy đã hoàn toàn thay đổi diện mạo của mình trong nhiều năm qua, bản thân mình dần sắp mất đi bản chất và càng ngày càng đi xa hơn trên con đường này.
Cuối cùng một ngày nọ, ông nghe được một giọng nói trẻ tuổi gọi mình. Ông quay lại và nhìn thấy một ngọn lửa rực sáng ở nơi bắt đầu của con đường. Có thể gọi ông quay lại và làm ông ấy nghĩ rằng điều đó là đáng để quay đầu lại, chỉ có Tiểu Bùi.
Mười ngón tay đầy vết thương, móng tay đứt gãy, mài mòn, bong tróc, vừa mới lành lặn lại trở lại hình dáng ban đầu.
Nhưng tay đứt ruột xót, bóng ma ánh sáng đẫm máu vẫn còn lưu lại trong ngực.
Lệ Hàn Giang nhắm mắt dưỡng thần trong căn nhà nhỏ bỏ hoang,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-dich-ngu-chung/975126/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.