Lục Chiêu Bạch vì hắn rơi nước mắt.
Không phải nước mắt chảy ra vì vui thú thể xác, mà là nước mắt lúc mệt mỏi rã rời, y cuộn tròn trong lòng hắn, tựa hồ một con mèo nhỏ, khẽ cọ cọ lòng bàn tay hắn.
Lòng bàn tay có chút ướt át âm ấm, hắn rút tay về, cúi đầu, lập tức đối diện với đôi mắt của thiếu niên mông lung như tầng sương mờ, hấp dẫn hắn nhoài người qua hôn lấy: "Làm đau ngươi?"
Vào thời điểm này, Lục Chiêu Bạch luôn rất ngoan.
Thu gọn răng nanh sắc nhọn vào, để lộ bên trong mềm mại.
Y ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn này, đầu lưỡi giấu sâu trong khoang miệng, đợi tới khi đối phương tiến quân thần tốc, y thử thăm dò duỗi ra một chút, hàm hồ nói: "Không đau, thích lắm."
Giọng nói y ngọt như bôi mật, Triệu Vô Sách nghe mà rung động, càng gia tăng nụ hôn này hơn.
Vòng eo Lục Chiêu Bạch bị niết đỏ, là vết tích của hắn, ngón tay Triệu Vô Sách lưu luyến trên eo y, trở mình đè y xuống giường.
Lại nghe Lục Chiêu Bạch nói: "Ông ta chắc hẳn đã chết rồi."
Giọng nói của Lục Chiêu Bạch có bất cứ cảm xúc nào, Triệu Vô Sách nương theo ánh mắt y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nam nhân trên giường đã tắt thở từ bao giờ.
Đôi mắt kia còn trừng lớn.
Chết không nhắm mắt.
Lúc trước Triệu Vô Sách cũng từng nguyền rủa ông ta, nguyền rủa ông ta chết không tử tế.
Trong suy nghĩ của hắn, Triệu Mạch rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chong-den-ben-cua-so-phia-tay/2948354/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.